"Nguyên Bảo, cô nhìn chuyện tốt mà cô làm đi, cô cứ chất vấn, không phục như vậy đã ép Tô Minh miễn cưỡng xuất chiến chứng minh bản thân. Ngộ nhỡ cậu ta có mệnh hệ gì thì học viện chúng ta sẽ tổn thất mất một yêu nghiệt siêu cấp, viện trưởng cũng sẽ mất đi một đệ tử...", Tiết Minh hạ giọng nói.
"Tôi...", sắc mặt Nguyên Bảo hơi thay đổi, có chút khổ não: "Tôi cũng không ngờ được Tô Minh lại... như vậy..."
Lại kích động như vậy! Lại dễ dàng bị khích tướng như vậy.
Hoàn toàn không ngờ...
Bản thân Nguyên Bảo cũng rất hoang mang! Trong lòng còn có chút áy náy.
Nếu như lần này Tô Minh có mệnh hệ gì thì tai vạ này cô ta không gánh cũng phải gánh.
"Cùng lắm thì... cùng lắm thì nghĩ cách bù đắp, trong tay tôi có không ít chí bảo đỉnh cấp, đợi Tô Minh xuất quan tôi sẽ đưa cho cậu ta, thế nào cũng có thể giúp cậu ta tăng một điểm lực chiến đấu, giúp cậu ta không bị thua quá khó coi khi giao lưu luận bàn", Nguyên Bảo như muốn khóc, lần này cô ta vừa quay về thì họa đã từ trên trời ập xuống, sớm biết Tô Minh dễ kích động như vậy, không có đầu óc như vậy, dễ bị khích tướng như vậy thì cô ta cũng không nhiều lời chất vấn! Bây giờ thì hay rồi...
Nguyên Bảo muốn khóc.
Trong mật thất, Tô Minh lại không nhịn được bật cười.
Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, ha ha ha... cái tên này, khá thú vị.
"Tôi muốn tham gia luận bàn giao lưu không phải là do cô ép, kích tướng, tôi là vì vinh dự của sư tôn và học viện thôi!", Tô Minh tự nói, có chút xa xôi, anh cũng có vài dự cảm những đệ tử của Ngạn Tự tới đây không dễ đối phó, không thể chỉ trông mong vào mỗi đám người Nguyên Bảo.
Tô Minh lần nữa chìm vào tu luyện.
Tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh.
Toái Hồn Trảm, Hồn Tù, Yên Hồn Phong Bạo, bao gồm cả Thái U Nhiếp Hồn, anh đắm chìm vào trong thế giới tu luyện hồn kỹ, mỗi giờ mỗi phút tựa như mở ra cánh cửa tu luyện thế kỷ mới vậy.
Như Toái Hồn Trảm chính là hồn kỹ thuần túy, khi thi triển đầu tiên phải ngưng tụ thần hồn thành hình thái kiếm, rồi mới dùng kiếm để làm phương thức tấn công, nói ra thì có khá nhiều điểm tương đồng với kiếm đạo, còn Tô Minh đối với kiếm đạo đương nhiên đủ sâu sắc, cho nên khi tu luyện Toái Hồn Trảm rất thuận buồm xuôi gió, tiến bộ cực nhanh.
Sau hơn mười ngày.
"Hô...", Tô Minh cuối cùng cũng bừng tỉnh từ trong trạng thái tu luyện, mở to hai mắt ra, chỉ cảm thấy như vừa bước ra từ thế giới hồn đạo hư ảo, không khí, không gian vân vân xung quanh đều nhanh chóng hiện lên chân thực.
Ánh sáng thần hồn kỳ ảo tinh túy từ trong đôi mắt dập dờn bắn ra, tăng thêm vài phần sắc thái thần bí làm cho người khác không dám đối diện cho tròng mắt sâu thẳm đó của Tô Minh, có điều, rất nhanh hai mắt anh lại trở nên sâu hoắm, an tĩnh, trầm lãnh.
"Đã tu luyện Thái U Nhiếp Hồn tới mức độ viên mãn, Toái Hồn Trảm cũng tới viên mãn, Hồn Tù và Yên Hồn Phong Bạo thì tu luyện tới cấp độ đại thành, cũng hòm hòm rồi. Trong thời gian ngắn muốn tu luyện Hồn Tù và Yên Hồn Phong Bạo tới viên mãn cũng không dễ dàng, tạm thời chậm lại, Thái U Nhiếp Hồn và Toái Hồn Trảm trước mắt cũng tuyệt đối đủ dùng rồi", Tô Minh lẩm nhẩm tự nói.
Tiếp theo, anh cảm nhận thế giới bên ngoài một lát.
Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư cũng đang tu luyện, vô cùng chăm chỉ, Tô Minh rất vui vẻ yên tâm.
Còn trong học viện, phong trào tu luyện yên tĩnh, đều biết rằng Ngạn Tự sắp tới tập kích, đây đối với tất cả mọi người trong học viện mà nói đều là một loại áp lực và khích lệ, đương nhiên phải nỗ lực tu luyện, nâng cao từng chút từng chút một.
"Ngạn Tự vẫn chưa tới tập kích sao? Xem ra vẫn còn phải mấy ngày nữa, tiếp tục tu luyện", Tô Minh nghỉ ngơi một lát, sau mấy tiếng đồng hồ anh quyết định tiếp tục!
"Khối tin tức về kiếm đạo mà sư tôn cho mình, cũng có thể hấp thu rồi", Tô Minh thì thầm, anh đã có quyết định. Khối ký ức kiếm đạo mà Cố Hoàng Sí đưa cho anh đó quá đỗi khổng lồ, đổi lại là võ giả bình thường thì cho dù có yêu nghiệt hơn nữa, muốn hấp thu hoàn toàn có lẽ cũng phải mất ba đến năm ngàn năm, nhưng đối với Tô Minh, thần hồn chí cường như một bộ não trí tuệ không thể tin nổi thì có thể nhanh chóng hấp thu với tốc độ không thể tin nổi.
Ngay sau đó.
Oanh...
Tô Minh mở đoạn tin tức kiếm đạo đó ra.
Nháy mắt, cả người anh như bị kéo vào trong một thân cây sâu dưới lòng biển. Nhỏ bé, vô diễn, nhưng lại dị thường thỏa mãn.
Hải dương kiếm đạo dập dờn.
Trước mắt chỉ có kiếm đạo.
Tô Minh tựa như một miếng bọt biển khô cạn, điên cuồng không biết thỏa mãn hút lấy.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Sau nửa tháng.
Ngày hôm nay có vẻ như bao ngày thường khác.
Triều dương sinh khí, linh khí thành dịch, một mảng tốt lành như mộng ảo.