“Tình cảm của Tiêu Nguyệt đối với anh quả thực vẫn luôn sâu đậm, nếu không, dựa vào điều kiện của cô ấy, muốn tìm một người đàn ông ưu tú cũng không phải khó”, Trần Chỉ Tình đi đến bên cạnh Tô Minh khoác tay anh, thấp giọng nói: “Mẹ của cô ấy quả là cực phẩm, dính phải người mẹ như vậy cũng coi như đen đủi”.
“Không nói cô ấy”, Tô Minh chuyển đề tài nói chuyện: “Chỉ Tình, không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là ông nội…”.
Tô Minh nhìn về phía ông cụ Trần, mặt đã sưng cả lên rồi.
“Ông cụ, để cháu chữa thương cho ông”, Tô Minh nói, thái độ của anh đối với ông cụ Trần khá là tôn kính, dù gì thì ông ta cũng là ông nội của Trần Chỉ Tình.
Sau đó, Tô Minh bắt đầu chữa trị cho ông cụ Trần.
Trần Chỉ Tình thì nhìn bóng dáng ba người Hà Hồng Lăng, Phùng Nam Phong và bà lão dìu nhau, lảo đảo rời đi.
“Ba người bọn họ có đến để trả thù nữa không?”, Trần Chỉ Tình hơi lo lắng nói.
“Không”, Tô Minh lắc đầu, anh cũng coi như có chút hiểu biết về Huyết Thần Tông này, chỉ là một tông môn hạng xoàng ở Huyền Linh Sơn mà thôi, so với Cửu Hư Tông thì còn kém xa, Huyết Thần Tông chỉ cần có chút trí thông minh thì sẽ không dám đến tìm anh trả thù.
“Vậy thì tốt”, Trần Chỉ Tình thở phào một hơi: “Ông xã, anh biến thái thật đó! Đến cả bà lão kia cũng…”.
Bây giờ Trần Chỉ Tình cũng đã trở thành tu giả võ đạo, chính vì thế mà càng cảm thấy Tô Minh không phải người, đúng là không phải người mà.
Thực lực của bà lão kia mạnh đến mức nào, Trần Chỉ Tình có thể thấy được rất rõ ràng, trước đó, lúc bà lão kia vừa đến, chỉ cần tuỳ ý buông một chút khí tức ra thôi mà mình suýt chút nữa đã bị thương, loại sức mạnh ngang tàng đó thực sự rất khó để mà hình dung.
Kết quả, khi đến tay Tô Minh…
“Khoảng thời gian này mình cố gắng tu luyện như vậy, cứ tưởng là sẽ chỉ kém anh ấy một chút xíu thôi, ai ngờ được…”, Trần Chỉ Tình âm thầm nghĩ, rồi bỗng cảm thấy thật thất bại, đương nhiên, nhiều hơn là cảm giác tự hào.