Rất nhanh, một số đồ trong phòng bắt đầu bị tan chảy.
Tô Minh cảm thấy có gì đó không ổn, trên đầu đều là mồ hôi, miệng lưỡi khô rát.
Anh không rời đi mà vận chuyển chân khí để ngăn lại.
Mắt thường có thể thấy, hàn thiết nặng trong đỉnh bắt đầu tan chảy từng chút một.
Hàn thiết nặng vốn có màu tím xanh, lấp lánh ánh sáng thần bí. Còn sau khi nó tan chảy thì biến thành chất lỏng giống như nham thạch màu xanh.
Chừng nửa tiếng sau, hàn thiết nặng bị tan chảy hoàn toàn.
Tô Minh đổ hết chất lỏng đó vào trên thân kiếm của Xích Ảnh kiếm.
Lần này, thân kiếm của Xích Ảnh kiếm không hấp thụ hoàn toàn nước Vận Nham, chất lỏng của hàn thiết nặng rơi trên Xích Ảnh kiếm rồi đông đặc nhanh chóng trên thân kiếm.
Rất nhanh, toàn bộ thân kiếm của Xích Ảnh kiếm đều được bao phủ hoàn toàn. Lúc này kiếm không còn là kiếm nữa mà giống như chiếc gậy kim loại kỳ lạ.
Nhưng Tô Minh không hề lo lắng mà lại vui mừng. Bởi vì anh đã cảm nhận được khí tức linh khí trung phẩm.
Sau khi chất lỏng của hàn thiết nặng nguội và đông đặc hoàn toàn thì Tô Minh cầm Xích Ảnh kiếm lên rồi gật đầu, trọng lượng đã tăng lên gấp bội.
Trong lòng anh thấy kích động, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng xuất hiện rồi.
“Cũng may là có chuông Thiên Địa Huyền Hoàng! Nhà họ Lam đúng là toàn người tốt”.
“Đập cho ta!”
Tô Minh quát một tiếng, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bắt đầu đập vào Xích Ảnh kiếm.
“Cheng!”
“Cheng!”
“Cheng!”
…
Rất vang, hết tiếng này đến tiếng khác.
Mỗi tiếng phát ra, cả giáo tôn các đều rung chuyển, thậm chí cả viện võ đạo nhà họ Diệp đều rung chuyển. Mỗi lần chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đập vào, Xích Ảnh kiếm như cây gậy sắt nặng trịch dần hình thành nên hình dạng của kiếm.
Tô Minh tiếp tục đập.
Với tốc độ đập khủng khiếp một giây mười lần, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ còn lại tàn ảnh màu vàng.
Tầm hơn một tiếng sau, Xích Ảnh kiếm đã được mài sắc bén, trong sắc màu tím đỏ lộ ra màu xanh trong suốt, vừa nhìn một cái đã thấy vô cùng chói mắt.