“Chết tiệt!!! Tên nhóc này mới 20 tuổi! Cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể yêu nghiệt như vậy chứ?!”, ông Châu thực sự có chút cảm giác bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, bay lượn trên không trung cũng phải tiêu hao chân khí, Tô Minh ép sát không rời khiến ông ta chịu áp lực rất lớn.
Cứ cách một khoảng thời gian, ông ta lại nuốt một viên linh thạch.
Trái tim lại đang rỉ máu, loại bảo bối như linh thạch này vốn nên sử dụng khi tu luyện và đột phá, hiện tại lại bị buộc phải dùng nó để bổ sung chân khí chạy trốn!
Phía dưới.
Tốc độ của Tô Minh càng ngày càng nhanh, trong lòng trào dâng cảm giác dễ chịu sảng khoái.
Bởi vì phải đối chiến liên tục với ông Châu và Phó Hoành Khôn, dẫn tới kho tàng huyết mạch trong cơ thể được dung hòa nhiều hơn một chút, thu hoạch lần này đúng là quá lớn.
Điều đầu tiên phải nhắc đến các cơ năng trên cơ thể.
Nhãn lực, thính lực, khả năng kiểm soát cơ thể,… của anh đã tăng lên vượt bậc, đến mức khi tiến vào rừng sâu, anh giống như cá gặp nước, không cần phải giảm tốc độ.
Tất cả cây cối chướng ngại, phân tích địa hình… đều rõ ràng trong đầu như tính toán của máy tính, sau đó anh dễ dàng có sự chuẩn bị, từ đó né tránh thậm chí tận dụng nó.
Anh cảm thấy bản thân không còn giống như người nữa, mà là một hung thú đã vô cùng quen thuộc và thích nghi với đất rừng nguyên sinh này.
Hơi thở của anh vẫn luôn nhốt chặt ông Châu đang ở trên bầu trời, không hề buông lỏng, sát khí không giảm mà còn tăng lên không ngừng.
Tô Minh tôi muốn giết ông, thì ông không thể sống!!!
Không ai có thể cản đường được.
Thời gian vội vàng trôi qua.
Chẳng mấy chốc, hai giờ trôi qua ...
"Suốt một đường này lão tạp chủng đó lại không hề có dấu hiệu đuối sức, ngược lại càng ngày càng nhanh, đúng là có chút kỳ quái!”, Tô Minh lẩm bẩm một mình, anh có kho tàng huyết mạch, chân khí có thể vun đắp vô tận, nên truy đuổi không rời không phải là vấn đề lớn, vậy lão tạp chủng đó thì sao? Ông ta dở thủ đoạn gì rồi? Theo như bình thường, cho dù là cảnh giới tôn giả cũng không thể một hơi bay hai giờ liền không nghỉ ngơi lấy một giây như vậy.
Thẳng cho đến khi đuổi tới ranh giới của Phiêu Diểu Tông lại vẫn không đuổi kịp ông Châu, chỉ kém một chút thôi, điều này khiến Tô Minh vô cùng khó chịu, giống như không hoàn toàn hít thở một hơi vậy.
“Bây giờ phải dừng lại sao?”, đầu Tô Minh đặc biệt thanh tỉnh, anh biết bản thân đã tới đâu.
Trước mắt chính là Phiêu Diểu Tông.
Núi Phiêu Diểu, một trong 72 đỉnh núi của Huyền Linh Sơn, hơn nữa Phiêu Diểu Tông chính là chủ nhân của núi Phiêu Diểu.
“Không giết chết lão già khốn kiếp kia, ông đây liền không yên”, Tô Minh cắn răng đưa ra quyết định.
Mặc dù, quyết định này rất rủi ro, xử lý không thỏa đáng anh còn có thể táng thân tại núi Phiêu Diểu này, nhưng tu giả võ đạo từ trước tới nay đều đang đối nghịch với trời, với đất, họ luôn mạo hiểm trùng trùng, nếu muốn an toàn, thà đừng luyện võ.
Anh quyết định, tiếp tục!!!
“Tới Phiêu Diểu Tông rồi”, trên không trung, ông Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẻ mặt lại đau đớn, một đường này ông ta đã sử dụng hết năm viên linh thạch.
“Tiểu tạp chủng đáng băm thây vạn lần”, ông Châu oán độc nguyền rủa, trong mắt xẹt qua tia sát ý nồng đậm đến xương tủy: “Tiểu tạp chủng, nếu cậu đã muốn cắn chết không buông bổn tọa, vậy cho dù bổn tọa phải trả giá đắt như thế nào, cũng phải giết chết cậu, lựa chọn đuổi tới lãnh địa của Phiêu Diểu Tông chính là sai lầm lớn nhất của cậu, cậu quá ngông cuồng rồi!”
Ông Chu quét mắt nhìn Tô Minh đang càng ngày càng tới gần rồi đột ngột tăng tốc.
Chạy nước rút cuối cùng.
Hóa thành một tia kiếm, trong nháy mắt lao vào Phiêu Diểu Tông.
Khoảnh khắc tiến vào Phiêu Diểu Tông, ông ta liền rống lên: “Đệ tử của Phiêu Diểu Tông nghe lệnh, mở tám cửa!!!”