“Cậu… cậu Tô, tôi sai rồi!”, giọng Công Tôn Thần run rẩy, nhận tội, cầu xin.
“Dường như anh coi lời cảnh cáo của tôi khi ở nhà họ Lam là gió thổi bên tai nhỉ, bây giờ, tôi sẽ giúp anh nhớ lại nhé”, Tô Minh cười khẽ, nói.
Làm sao để giúp Công Tôn Thần nhớ lại? Đương nhiên là bạt tai.
“Bốp…”, một cái bạt tai được quăng ra.
Vang dội.
Đến mức tất cả mọi người có mặt tại đó đều nghe thấy rất rõ ràng.
Mà càng tàn bạo hơn là, khi Tô Minh bạt tai, một bàn tay khác của anh lại nắm chặt lấy bên vai của Công Tôn Thần khiến hắn không đến nỗi bị sức mạnh khủng khiếp từ cái bạt tai này làm cho văng ra ngoài.
Công Tôn Thần trở thành một tấm bia sống.
Lại thêm một bạt tai nữa, Công Tôn Thần thiếu chút nữa là lăn ra ngất xỉu, xương sọ như muốn nát cả ra.
Một nửa bên mặt đã đau đến tê dại cũng bật cả máu.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
“Bốp bốp bốp…”.
Ngay sau đó Tô Minh liên tục tát liền vài cái.
Cho đến tận khi Công Tôn Thần chỉ còn lại chút hơi tàn, giống như một con chó chết nằm rũ ra trên đất.
Đầu của Công Tôn Thần đã bị đánh đến mức sưng to như đầu heo, máu tươi văng đầy ra đất, răng rụng gần hết, lỗ tai, hốc mắt cũng đều là máu, khuôn mặt be bét máu nhìn vô cùng khủng khiếp…
Trên sân dạy võ mọi thứ yên lặng như tờ, có nhiều học viên không kìm được mà hít ngược một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn sự hung hãn của giáo tôn.
Không phải hung hãn thường đâu!
Bọn họ thậm chí còn hoài nghi, Công Tôn Thần cho dù không chết thì có khi nào cũng sẽ bị đánh thành ngu luôn không?
“Mộ Cẩn, phái vài người đưa cậu Công Tôn về nhà họ Công Tôn”, Tô Minh lau vết máu dính trên tay, nói.
Diệp Mộ Cẩn gật đầu, hơi khinh bỉ liếc nhìn Tô Minh: “Anh bạo lực thật đấy, Công Tôn Hạ nhìn thấy con trai mình bị đánh thành thế này, chắc phải phát điên!”