Vô cùng mạnh mẽ.
Chắn ngang giữa hư và thực.
Pháp tắc to lớn giống như sấm chớp, tàn phá bừa bãi, gào thét, bao phủ cả bầu trời, hơi thở đi đến đâu toàn bộ đều sụp đổ.
Bên dưới quyền ấn là một chữ kiếm được khắc chói lọi.
Vô cùng rõ nét, lại hết sức sắc sảo.
“Không… Không tốt!”. Vì lúc này mấy người Triệu Định đang đỡ lấy Chu Phương, đều đứng bên cạnh Chu Phương nên cũng là đối tượng công kích của quyền ấn này. Mấy người Triệu Định run rẩy cả người, kinh sợ, cảm nhận rõ rệt thần chết đã cận kề, gần như không hề do dự, sáu bảy người cùng lúc ra tay, dốc hết sức ra chiêu đánh đánh vào quyền ấn bên trên đỉnh đầu.
“Ầm!”
“Vù!”
Kiếm mang.
Đao mang.
Đem hết toàn lực.
Pháp tắc, Tiên Nguyên, họ đều vận dụng toàn bộ.
Còn có cả bí pháp, thần thông thêm vào,
Có thể nói là lên đến hai trăm phần trăm.
Thế nhưng.
Sáu, bảy người liên thủ, dùng hết sức ngăn cản quyền ấn đó!
Nhưng… Nhưng lại không hề có hiệu quả.
Quyền ấn đó vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Vẫn che phủ một màu đen tối.
Vẫn tràn ngập sát ý.
Vẫn đè ép, tựa như từng tầng sụp đổ xuống.
Có thể nhìn thấy mấy người Triệu Định đã bắt đầu ho ra máu, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, thân xác bắt đầu run rẩy, xương cốt cũng bắt đầu vỡ nát từng đoạn.
Vô cùng kinh sợ!
Quyền ấn kia, vẫn còn chưa rơi xuống hoàn toàn, mà chỉ là hơi thở nhưng cũng đủ để trấn áp khiến mấy người Triệu Định bị thương rồi.
Mà Chu Phương, lại giống như đám kiến trong gió mà thôi.
Chỉ còn chút hơi thở thoi thóp mà thôi.
Tim Lam Tuyết hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Do dự chốc lát, rồi quát lớt: “Nổ tung!”
Lại thấy cô nâng tay ném ra một phù ấn.
Phù ấn huyết vàng.
Có một chút màu đỏ vàng.
Phù ấn là một ống cuộn nhỏ.
Phù ấn lơ lửng, ống cuộn bày ra.