Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tô Minh nói xong, giơ tay chỉ vào Lâm Yển: "Nếu tiền bối không bỗng dưng xuất hiện rồi còn nói mấy câu khó hiểu, làm mất thời gian của tôi thì có lẽ lúc này tôi đã giết chết anh Lâm đến từ thế giới Đại Thiên kia rồi! Thật đó!"  

 

Câu ấy của Tô Minh như một quả bom ném thẳng vào mặt biển, dấy lên một cơn sóng thần khủng khiếp.  

 

Những ai còn sống mà có mặt ở đây đều sợ ngây người, tóc tai dựng ngược, máu trong người như đông lại.  

 

Vô số đôi mắt dại ra nhìn chằm chằm vào Tô Minh...  

 

Giờ phút này, ngay cả Quan Hoàng - một ông trùm có tiếng ở thế giới Đại Thiên cũng ngây ra như phỗng, hết sức kinh ngạc!  

 

Trong kí ức của ông ta, chuyện bị người khiêu khích dường như là một điều cực kỳ hiếm thấy, chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Càng đừng nói đến việc đối phương chỉ là một thanh niên mới 20 tuổi đầu.  

 

"Anh Minh, mau... Mau... Mau xin lỗi phụ hoàng đi!", Quan Khuynh Thành lập tức hoàn hồn, sau đó nức nở tuyệt vọng cầu xin. Cô như muốn phát điên, không ngờ Tô Minh lại dám trả treo với phụ hoàng mình?  

 

Trời đất ơi!  

 

Cô không biết nên miêu tả như thế nào luôn.  

 

Phụ hoàng của cô tàn nhẫn đến mức nào, cô là người rõ nhất.  

 

Tô Minh đang tự tìm đường chết đấy!  

 

Quan Khuynh Thành bất chấp tất cả, bước tới nắm lấy cánh tay Tô Minh, định kéo anh quỳ xuống xin lỗi phụ hoàng.  

 

Lúc này, mặt mũi hay gì đó đã không còn quan trọng nữa.  

 

Cô chỉ muốn cứu Tô Minh.  

 

Đáng tiếc, sao Tô Minh lại chịu quỳ xuống cơ chứ? Tuy anh biết Quan Khuynh Thành luống cuống là vì lo lắng cho mình.  

 

Nhưng Tô Minh cũng không nhúc nhích.  

 

Quan Khuynh Thành sốt ruột đến mức khóc nức nở.  

 

"Tên khốn này! Anh sẽ chết đấy anh biết không!", Quan Khuynh Thành nghiến răng. Nếu anh Minh không muốn quỳ xuống xin lỗi phụ hoàng thì cô cũng chẳng có cách nào, chỉ đành quỳ xuống xin ông ấy bớt giận trước thôi.  

 

Thế nhưng, điều khiến cô ngơ ngác là Tô Minh lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của mình, nói: "Người phụ nữ của anh thì đừng có hễ cái là quỳ xuống, dù đối phương có là phụ hoàng của em".  

 

Là con gái, quỳ xuống trước phụ hoàng mình cũng không sao.  

 

Nhưng nếu vì cứu mình mà lại quỳ xuống thì Tô Minh cảm thấy không cần thiết.  



"Anh Minh, anh...", đây là lần đầu tiên Quan Khuynh Thành muốn chửi ai đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK