Cũng không phải là Tô Minh sợ chết, dù gì khi bước chân lên con đường võ đạo thì đã chuẩn bị tốt sẽ chết rồi, vì võ đạo là một con đường khốc liệt. Nhưng, giờ anh không thể chết được!
Thiên Nữ vẫn còn chờ anh nghĩ cách cứu cô nữa, tuyệt đối không thể chết được.
Chỉ cần còn sống, Tô Minh chắc chắn có thể vượt qua Luyện Phù Sinh chỉ trong thời gian ngắn.
"Bình thường, muốn chạy ra khỏi nền văn minh Hàn Uyên là không thể nào. Đầu tiên, đây là nội thế giới của người khác, mà giờ chủ nhân của nó đã nhìn chằm chằm vào chủ nhân là người. Không được phép của ông ta thì người chẳng thể chạy được đâu. Trừ khi người phá hủy nền văn minh Hàn Uyên. Nhưng, chủ nhân lại không có thực lực ấy. Thứ hai, đối phương là người đứng đầu nền văn minh cấp chín, cực kỳ mạnh. Lão Quy tôi chắc chắn người này mạnh hơn tưởng tượng của chủ nhân gấp 10 lần. Bị ông ta nhìn chằm chằm vào thì cơ hội chạy trốn là vô cùng mong manh".
"Trực tiếp nói cách khác đi", Tô Minh khàn khàn nói, nổi da gà, siết chặt Ma La Kiếm, trong mắt lóe ra vẻ nghiêm trọng. Nếu hôm nay mà còn sống, dù chỉ còn lại một hơi thì đây đã là chiến thắng lớn nhất trên con đường võ đạo của anh. Thế nên, Tô Minh rất muốn sống, thậm chí anh còn cảm thấy lúc này Thiên Nữ đang ở nơi nào đó nhìn và lo lắng cho mình. Ở Chiến Uyên còn có bố mẹ và đám Mộ Cẩn, Vô Tình cũng đang mong mình sớm trở về. Vì vậy, anh không thể chết được, nhất định phải còn sống.
"Cách khác nữa đó là nền văn minh Ám trong truyền thuyết", Huyền Võ Tiên Quy nghiêm túc nói: "Nghe đồn, bất cứ một nền văn minh nào đều có văn minh Ám của riêng mình. Đa số chúng đều ở tâm nền văn minh. Bên trong tối tăm mù mịt, ai cũng tu ma, không có chút đạo đức, sống vì giết chóc. Nghe nói, oán niệm, sát khí, máu thịt của mỗi sinh linh khi chết đi hàng ngày trên từng nền văn minh đều chảy về văn minh Ám".
"Ý là nhà máy xử lý rác thải?", Tô Minh chợt hiểu rõ.
Nghĩ kỹ lại thì tuy cảm thấy nó rất vớ vẩn, nhưng lại rất có thể là thật. Suy cho cùng, mọi năng lượng đều tuân theo định luật bảo toàn, dù đó có là thế giới võ đạo. Thế nên, có ánh sáng sao trời thì cũng sẽ có tối tăm mù mịt. Có linh khí, tiên nguyên dồi dào thì cũng sẽ có nơi tụ tập sát khí tà ác, tàn bạo.
"Mi muốn tao trốn vào nền văn minh Ám của văn minh Hàn Uyên? Cũng là tâm của nơi này?", Tô Minh hỏi.
"Đúng vậy, đây là cơ hội duy nhất".
"Nhưng suy cho cùng nền văn minh Hàn Uyên cũng là nội thế giới của Băng Quỷ Đạo Nhân. Ông ta là vua của nền văn minh này, thường thì dù là văn minh Ám ở sâu trong tâm văn minh cũng là của Băng Quỷ Đạo Nhân thôi. Chỉ một suy nghĩ là ông ta có thể bắt được tao rồi!"
"Không, không, không. Trừ khi Băng Quỷ Đạo Nhân kia muốn tẩu hỏa nhập ma, không thì ông ta sẽ chẳng dám vươn tay tới nền văn minh Ám đâu. Bởi vì, muốn tra xét hay tiến vào nền văn minh Ám phải thỏa mãn một điều kiện, dù ông ta có là chủ nhân của văn minh này".
"Điều kiện gì?"
"Ma Hồn".
"Ma Hồn? Nghĩa là sao?"
"Nghĩa như tên, thần hồn khi tẩu hỏa nhập ma".
Tô Minh hít ngược một hơi, tẩu hỏa nhập ma? Đương nhiên là anh hiểu rồi.
Tu giả võ đạo sợ nhất là tẩu hỏa nhập ma.
Sau khi tẩu hỏa nhập ma sẽ mất đi lý trí và trở thành một cỗ máy giết chóc, rồi chìm đắm trong nó thành cái xác không hồn, sống không bằng chết.
Tẩu hỏa nhập ma? Còn không bằng chết!
"Chủ nhân ơi, tuy tẩu hỏa nhập ma thành Ma Hồn rất nguy hiểm, có lẽ có 99,999% sẽ không thể trở lại như thường được, rồi hoàn toàn chìm đắm trong nó, trở thành cỗ máy giết chóc. Thế nhưng, suy cho cùng là vẫn còn sống, vẫn còn một tia hy vọng. Nếu không đi đến nền văn minh Ám thì chỉ còn nước chết thôi".
Tô Minh im lặng suy xét.
Chẳng mấy chốc, anh đã đưa ra quyết định, chọn cách đến nền văn minh Ám, còn nước mới còn tát.
Đương nhiên, anh còn có một điều quan trọng để dựa vào đó là kho tàng huyết mạch. Có lẽ, với người khác thì khi nhập ma, 99,999% sẽ không thể tỉnh táo lại, cứ thế chìm đắm trong nó.