“Tôi… Tôi… Tôi chết rồi sao? Tôi lên thiên đường rồi sao? Anh Tô Minh! Em nhớ anh!”, Tống Cẩm Phồn mơ màng nói, lúc này nước mắt lưng tròng. Mọi cảm xúc tủi thân, nhớ nhung, sợ hãi và đau xót đều trào ra. Cô ta lao đến ôm chặt Tô Minh.
“Chồng ơi…. Anh… Anh vẫn còn sống”, Trần Chỉ Tình đỏ ửng mắt, vừa khóc vừa cười, nói.
Lam Tuyết thì ôm miệng, cố gắng để mình không khóc thành tiếng.
“Á? Anh Tô Minh! Anh vẫn còn sống?”, lúc này Tống Cẩm Phồn mới phản ứng lại, vui mừng phát điên.
“Cô chủ! Cậu chủ Tô vẫn còn sống”, dì Cầm có chút mất hồn, thật sự không thể tưởng tượng nổi Tô Minh… Vẫn còn sống?
Sao lại có thể thế được?
Đúng là kỳ tích.
“Ố! Huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng? Chết rồi tái sinh? Thú vị đấy, đúng là rất thú vị”, đúng lúc này, giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Minh.
Đồng thời lúc này, Tô Minh cũng nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn đang nằm trên giường cách đó không xa, cảm giác chỉ còn chút hơi thở cuối cùng.
Tô Minh cũng phát hiện ra điều bất thường.
Mặc dù Mộ Cẩn không còn sức sống nhưng trên người vẫn có ánh sáng mờ ảo, vẫn còn có hơi ấm nồng nhiệt.
“Phượng hoàng? Phượng hoàng hồi sinh?”, sắc mặt Tô Minh đỏ ửng.
Anh thấy vui mừng!
Vui mừng đến nỗi Tô Minh cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
“Ha ha…”, Tô Minh ngửa mặt lên trời, kích động cười lớn.
Trước đó, lý trí và tư duy của anh đều chắc chắn là Mộ Cẩn đã chết…
Nhưng đâu ngờ…
“Mộ Cẩn! Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi”, Tống Cẩm Phồn buông Tô Minh ra. Còn Tô Minh run rẩy đi đến bên cạnh Diệp Mộ Cẩn, quỳ xuống rồi nắm chặt lấy tay cô ta.
Nghe Tô Minh nói Diệp Mộ Cẩn vẫn còn sống nên đám người Tống Cẩm Phồn đều vô cùng vui mừng.
Quả nhiên chị Cẩm Phồn vẫn còn sống.
Mấy ngày nay, họ cũng đoán được là chị Mộ Cẩn vẫn còn sống. Dù sao thì ánh sáng phát ra còn có cả khí tức, điều đó nói cho họ biết, mọi thứ không hề đơn giản.
“Thiên nữ tiền bối! Khi nào Mộ Cẩn mới có thể tỉnh lại?”, Tô Minh vội nắm chặt tay Diệp Mộ Cẩn rồi hỏi thiên nữ Tạo Hóa.
“Chắc là cần một thời gian nữa. Anh có thể thu cô ta vào trong nhẫn không gian trước”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
“Á? Nhẫn không gian có thể thu nạp sinh mạng sao?”
“Hiện giờ cô ta không được coi là sinh mạng, đúng là sắp chết rồi đó, đang trong trạng thái hấp hối rồi. Vì vậy anh thu nạp vào nhẫn không gian cũng được”, thiên nữ Tạo Hóa nói tiếp: “Huống hồ, có bổn cung ở đây giúp anh thì nhẫn không gian của anh nạp thêm một hai sinh mạng cũng được ý chứ”.
“Vậy thì tốt quá”, thần sắc Tô Minh khẽ động, sau đó anh thu nạp thi thể của Diệp Mộ Cẩn vào trong nhẫn không gian.
Lúc này anh mới hoàn toàn yên tâm.
“Phải rồi! Thiên nữ tiền bối! Đợi lúc Mộ Cẩn tỉnh lại thì cô ấy vẫn là Mộ Cẩn chứ? Có còn trí nhớ trước đây không?”, Tô Minh không yên tâm hỏi.