Phía trên, ba bốn nghìn yêu nghiệt thiên tài trên khe hở không gian kia xem tới thân thể co quắp, máu tươi đều sắp bị thiêu cháy hết, vừa kinh hoàng, vừa chấn động, cũng có chút ngây ngô sững sờ, thực sự đã bị dọa tới choáng váng.
“Tiểu tạp chủng, cậu đang nghiêm túc sao?”, giọng nói già nua sau một lúc im lặng cất tiếng hỏi.
Cảm xúc trong giọng nói hiển nhiên cũng có một tia ngơ ngác không dám tin tưởng.
Từng gặp qua kẻ điên cuồng ngang ngược.
Nhưng ông ta sống hàng tỷ năm nay cũng chưa từng thấy loại ngông cuồng bậc này!
Muốn đối mặt trực tiếp với lão tổ là ông ta? Còn muốn tiêu diệt ông ta? Ha ha ha… người trẻ tuổi đúng là nghé con không biết sợ cọp mà!
Vài chục nhịp thở trôi qua.
Tô Minh đã tiến sâu vào đại dương nham thạch nóng chảy khoảng trăm mét.
Mỗi một bước đều là giẫm nát, xé toạc các lớp nham thạch đang không ngừng tuôn ra từ bên dưới, chống đỡ công kích, cưỡng ép hướng xuống.
“Rắc!”
Lúc mới bắt đầu thì không sao, nhưng càng xuống sâu, tầng phòng ngự che phủ thứ nhất của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng phải chịu đựng áp lực cùng sự tấn công ăn mòn ngày càng phóng đại của ngọn lửa tăng theo cấp số nhân, cho nên thời gian giữ vững cũng càng lúc càng rút ngắn lại.
Không thể không nói ý chí văn minh của nền văn minh cấp ba thực sự quá đáng sợ!
Chỉ dựa gần thêm một trăm mét, công kích phải gánh chịu đã tăng vọt rất nhiều, quá khủng bố….
“Rắc!”
“Rắc!”
“Rắc!”
............
Khi xuống được khoảng 200 mét, lớp màng phòng ngự của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh đã đạt tới tần suất cứ sau một nhịp thở liền vỡ lìa một lần.
Nhưng dù vậy sau mỗi một nhịp thở anh vẫn xây dựng một lá chắn phòng ngự thuật Sinh Mạng Lưu Phóng.
Bất tận.
Dựa vào lớp phòng ngự thứ nhất vô tận này, Tô Minh đã xuống được tới hai ba trăm mét rồi!
“Sinh mệnh lực thật… thật là bất tận sao?”, chủ nhân của giọng nói già nua kia đã kinh ngạc tới phát ngốc, ông ta có chút tự kỷ, sinh mệnh lực vô tận có thật sao? Làm sao có thể?
“Cho dù sinh mệnh lực của cậu thực sự là vô tận, nhưng lớp phòng ngự đầu tiên của cậu cũng không kiên trì được bao lâu nữa đâu, còn xuống dưới nữa, cậu sẽ chỉ còn tuyệt vọng mà thôi”, giọng nói già nua trở nên sắc bén, càng thêm phần tàn nhẫn, dường như còn phảng phất mùi vị khích tướng.
Rất nhanh.
Đã xuống khoảng 400 mét.
Đến được vị trí này, lớp phòng ngự bao phủ của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của Tô Minh cũng chính là lớp phòng ngự đầu tiên đã hoàn toàn trở nên vô dụng.