Tiêu Nguyệt có biến thái hay biến thái gấp trăm lần thì sao?
Cuối cùng kết cục cũng sẽ cực kỳ thê thảm thôi!
"Cô nhóc, chính cô đi theo chúng tôi, hay là?", Liệt Nhật Hoàng nhìn Tiêu Nguyệt, nói với giọng đầy đe dọa.
Cái cảm ấy như một ngọn núi đè xuống từ trên cao.
Liệt Nhật Hoàng chỉ hơi thả ra chút khí thế đã mạnh đến nỗi khiến người ta tê cả da đầu.
Tiêu Nguyệt định nói gì đó.
Nhưng lại bị Tô Minh ngăn cản.
Anh bước lên một bước.
Cuối cùng anh cũng đứng ra.
“Có thể nghe tôi nói một câu không?”, Tô Minh sờ lên mũi, nói.
Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người đều cảm thấy khâm phục, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh đều là vẻ sùng bái.
Tô Minh thật sự dám đứng ra đối đầu ư?
Rất nhiều người đều tưởng rằng sau khi nhìn thấy đám người Liệt Nhật Hoàng, Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập xuất hiện thì Tô Minh sẽ rút lui.
Nhưng thật không ngờ… Cừ thật!
Tất nhiên, cũng có rất nhiều người nhìn Tô Minh như đang nhìn một kẻ ngốc.
Đúng là tự tìm cái chết.
“Anh là cái thá gì mà phải nghe anh nói?”, Liệt Thiên Thương nói.
Vốn có sự xuất hiện của Phó Tịch khiến hắn không vui rồi, đang lúc không biết trút giận đi đâu.
Đúng là đáng ghét! Cảnh giới Động Hư trung kỳ mà cũng dám?
Nói không khoa trương, đến người giúp việc quét dọn linh tinh ở nhà hắn cũng ở cảnh giới Động Hư trung kỳ rồi.
Vậy mà một con kiến nhãi nhép ở cảnh giới Động Hư trung kỳ này lại dám lên tiếng ở trước mặt mọi người, lại còn bắt mọi người phải nghe hắn nói nữa?
Ha ha!
Nhưng Tô Minh không thèm để ý đến Liệt Thiên Thương.
Đúng vậy!
Anh không thèm nhìn một cái.
“Hì hì! Cậu nhóc, cậu nói đi!”, nhưng Hách Liên Giảo chỉ cười rồi nói. Bà ta nhìn về phía Tô Minh với vẻ hứng thú. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được vẻ lạnh lùng đầy sát ý trong đôi mắt đó.