Chiêu này của Tô Minh, rốt… Rốt cuộc là cái gì?
Hoàn toàn phá vỡ tinh thần võ đạo của tất cả!
Đế Côn Đằng mạnh đến mức nào, tất cả mọi người ở đây đều biết cả, trước đó Đế Côn Đằng tùy tiện đánh một đòn là đủ để đè đầu Tô Minh, thậm chí là đánh chết…
Có thể tưởng tượng được.
Nhưng trước mắt họ…
Làm sao có thể chấp nhận được?
Chỉ sau vài hơi thở.
Đế Côn Đằng hóa thành tro tàn trong sự tuyệt vọng vô cùng vô tận, tử vong triệt để.
Từ đầu đến cuối, chỉ là một tấm bia hình người.
Chết tức tưởi.
Nhưng bản thân Tô Minh cũng không thể chịu nổi.
“Hưu” quá mạnh mẽ!
Sự mạnh mẽ đó không chỉ nhắm vào kẻ địch, mà cũng nhắm vào bản thân anh.
Nói thật, Tô Minh thực hiện Hưu một lần chắc sẽ yếu đi mất vài ngày, cũng như lúc này đây, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy.
Hận không thể trực tiếp ngất xỉu.
Đó là với điều kiện anh sở hữu bảo tàng huyết mạch cùng với thần huyết và khả năng hồi phục đáng sợ.
Đồng thời, cũng là trong tình huống anh có thể dùng bảo tàng huyết mạch nhiều hơn.
Vì kích thích sống còn, Tô Minh không chỉ có được Hưu mà còn nắm được thêm chút bảo tàng huyết mạch.
Bây giờ, có lẽ sức mạnh của Tô Minh đã đạt tới một tỷ rưỡi, một con số khủng khiếp.
Sực mạnh cơ thể gia tăng còn đáng sợ hơn, tăng lên gấp mấy lần. Theo Tô Minh đoán, bây giờ anh đứng yên đó thì một cao thủ cảnh giới Hằng Đạo cũng không thể tạo ra chút thương tổn gì với anh, trừ khi dùng đến linh bảo hoặc vũ khí cấp bậc Hỗn Độn.
Thêm vào đó, vì nắm trong tay nhiều bảo tàng huyết mạch hơn nên Tô Minh đã có một bước nhảy vọt trong khí sinh mệnh, lực sinh mệnh, khí huyết, khả năng cảm giác, phản ứng, thị lực vân vân, có thể nói là toàn bộ đều mạnh hơn một bậc.
Kích phát thêm một chút, có thể dùng thêm chút bảo tàng huyết mạch, với Tô Minh mà nói thì còn thích hơn cả tăng mấy chục cấp trong cảnh giới võ đạo.
Chỉ có thể nói là bảo tàng huyết mạch còn giống hack hơn cả hack vô số lần.
Cũng khó trách, cả tiền bối thiên nữ cũng không thể nhìn thấu bảo tàng huyết mạch.
“Mới thế đã chết rồi?”’, Đạm Đài Vô Tình hết sức cạn lời.