“Lão tổ Hoành Nhất! Ông đừng kích động!”, Cố Hoàng Sí đờ đẫn nói: “Với thực lực hiện giờ của Tô Minh, bản thân cậu ấy cũng có thể diệt được nền văn minh Nam Khải rồi. Thù thì phải để tự bản thân mình báo mới vui”.
“Đúng đúng…”, lão tổ Hoành Nhất gật đầu, cảm thấy có chút điên dại, thậm chí còn cười khanh khách.
“Không phải nói là còn mấy ngày nữa chúng ta sẽ cùng Tô Minh đến nền văn minh Nam Khải sao? Tri kỷ của Tô Minh bị hại, bị ép gả cho đạo tử Đạo Hằng Tông? Đạo Hằng Tông cũng phải chết!”, lão tổ Bành Cửu đột nhiên nói, toàn thân đều là sát ý. Lão tổ Bành Cửu vốn là người rất có văn hóa nhưng lúc này lại nói tục, thậm chí đám Cố Hoàng Sí có thể nhìn ra tia máu trong đôi mắt già nua của lão tổ Bành Cửu.
“Khụ khụ…”, Cố Hoàng Sí cạn lời, dường như ba lão tổ này kích động quá rồi.
“Tất nhiên phải giết chết rồi! Đạo Hằng Tông chó chết kia dám cướp vợ của Tô Minh? Không những chúng phải chết mà Đạo Hằng Tông cũng bị diệt”, lão tổ Khôn Thất lớn tiếng nói: “Viện trưởng! Đợi đến lúc Tô Minh nuốt trọn khí tức kiếm đạo kết thúc, ba chúng tôi đi đến đại bản doanh đánh thức Thao Thiết Văn Minh. Lần này đến nền văn minh Nam Khải cũng mang Thao Thiết Văn Minh đi”.
Sắc mặt Cố Hoàng Sí co rúm lại, nói: “Ba vị lão tổ! Các người nghiêm túc sao?”
Đám lão tổ Bành Cửu gật đầu, không hề có ý nói đùa.
Cố Hoàng Sí cũng không biết nói gì nữa.
Điên thật rồi!
Tất cả đều điên thật rồi!
Thao Thiết Văn Minh là chiêu bài lớn nhất của Hạp Tự. Nói ra thì đây là vận khí vô địch của viện trưởng đời đầu của Hạp Tự. Trong hư không vô tận gặp được một con Thao Thiết sắp chết, lúc đó nó vừa sinh được một con Thao Thiết nhỏ.
Bỏ ra cái giá quá lớn, viện trưởng đời đầu đã đem tiểu văn minh Thao Thiết về Hạp Tự.
Cũng chính vì trả giá quá lớn nên viện trưởng đời đầu quay về Hạp Tự và phải bỏ mạng.
Nhưng kể cả như vậy thì trước khi chết, viện trưởng đời đầu vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Bởi vì ông ta cảm thấy, kể cả lấy một trăm ông ta ra để đổi lại cũng đáng.
Lúc này trên thực tế là không có gì sai.
Thao Thiết Văn Minh đúng là cự thú khủng khiếp ở cấp bậc sử thi trong truyền thuyết.
Thao Thiết Văn Minh lấy văn minh làm đồ ăn, lấy hư không tinh vực làm nơi vui chơi.
Nghe đồn, Thao Thiết Văn Minh trưởng thành có thể há miệng một cái mà nuốt trọn nền văn minh cấp bốn, thậm chí là cấp năm.
Cũng chính vì Thao Thiết Văn Minh quá hiếm có nên trên thực tế, nếu như không phải vì có được con Thao Thiết Văn Minh bé thì Hạp Tự mãi mãi không đủ tư cách có được nó.
Cũng chính vì có được con bé nên liên kết với khí vận của Hạp Tự, từ nhỏ nó đã được lãnh đạo cấp cao của Hạp Tự bảo vệ.
Dần dần, Thao Thiết Văn Minh đó được gọi là ‘Tiểu Thôn’ cũng được Hạp Tự thừa nhận.
Kể cả sau này Tiểu Thôn lớn dần, có được thực lực một miếng nuốt trọn Hạp Tự thì nó vẫn ở Hạp Tự, trở thành thú bảo vệ cho Hạp Tự.
Tất nhiên, Hạp Tự luôn giấu chuyện ở đây có một con Thao Thiết Văn Minh. Tiểu Thôn luôn nằm ngủ trong đại bản doanh của Hạp Tự đời đầu.
Muốn đánh thức nó thì cần có ba huyết ấn.