Nứt toác ra...
Ối trời ơi!
Bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn, đứng trước bia Huyền Diệu, như bột giấy vậy.
Kinh ngạc đến mức hai mắt lồi ra.
Sau đó…
Trước ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, bia Huyền Diệu biến thành một “kiện hàng” bia đá, ôm trọn lấy mọi mảnh vỡ của tháp Tiên Lạc, sau đó hóa thành một luồng sáng, quay về cơ thể của Tô Minh.
Đúng vậy.
Bên trong cơ thể...
Bia Huyền Diệu đã đạt tới cấp bậc của Linh Bảo Hỗn Độn nên không cần đặt vào trong nhẫn không gian nữa. Với tư cách là linh bảo bổn mệnh, nó có thể biến thành một điểm nhỏ li ti, tiến vào đan điền của Tô Minh, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.
Tô Minh có thể cảm nhận được sự phấn khích của bia Huyền Diệu, bởi vì có đồ ăn ngon rồi.
Đối với bia Huyền Diệu mà nói, tháp Tiên Lạc - bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn là một món ăn vặt rất ngon miệng, cắn nuốt và luyện hóa nó chắc có thể nâng cấp thêm một chút.
“Thế nên học viện Tiên Lạc có ai ứng chiến nữa không?”, sau đó, Tô Minh nhìn về phía Viên Châm và nhàn nhã hỏi. Trong lúc này, anh còn chẳng buồn nhìn Chu Huyền, chỉ hờ hững phóng ra ít kiếm quang.
Trong thoáng chốc, hàng ngàn, hàng vạn luồng kiếm quang.
Bao vây Chu Huyền.
“Không!”
Tiếng thét thảm thiết xé ruột xé gan của Chu Huyền.
Sau đó, hóa thành hư vô.
Cho dù là Đại Nhật Bất Bại Thể cũng vô dụng.
Đến cả thần hồn cũng bị nghiền nát rồi.
Chu Huyền, chết!
Chu Huyền - học sinh yêu nghiệt nhất trong lịch sử học viện Tiên Lạc, từng sở hữu vô số truyền thuyết, tạo ra vô số thần tích, chết.
“Vẫn chưa đủ ư?”. Ban đầu Viên Châm chỉ im lặng, sau đó là run rẩy, sau đó nữa là khản giọng hét lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sát ý bộc phát.
Chẳng thể kiềm chế được nữa.
Học sinh đắc ý nhất của mình, chết rồi!
Bảo vật trấn viện của học viện Tiên Lạc, mất rồi!
Tổn thất này lớn đến mức Viên Châm hoàn toàn thất thố.
Đã vậy còn chưa kể đến tổn thất khủng khiếp về mặt tiếng tăm và danh vọng của học viện Tiên Lạc, chưa kể đến việc liên minh Hoang Thần cũng không còn sau khi Chu Huyền chết,...