“Cậu… Được đấy”, cậu chủ Hạ lặng lẽ nhìn Tô Minh. Sau mấy hơi thở, hắn đột nhiên bật cười nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tô Minh như muốn ăn tươi nuốt sống, đó là đôi mắt với sát ý thấu xương.
Hắn đến để cứu người nhưng kết quả là đối phương lại giết người mà hắn cần cứu ở ngay trước mặt hắn.
Cậu chủ Hạ cảm thấy mình thật mất thể diện.
Hắn cũng quá sơ suất, không hề nghĩ tới việc Tô Minh dám ra tay khi có mặt mình ở đây.
“Đừng nhiều lời nữa, đấu thì đấu đi”.
Tô Minh đã ra tay. Anh biết rằng, lúc mình chọn cách giết Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập thì anh và cậu chủ Hạ đã thành kẻ thù của nhau.
Vậy thì còn nói nhiều làm gì?
Cứ ra tay thôi, coi như nắm bắt cơ hội trước.
“Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh giơ tay ra và dốc toàn lực vào thanh kiếm.
Chiêu đầu tiên vẫn là hơn 350 nghìn kg sức mạnh và 80% kiếm ý nhập vi trung kỳ cộng với Thiên Vẫn Kiếm. Tất nhiên cũng phải cộng thêm cả quy luật không gian.
Đồng thời, Tô Minh còn tận dụng tốc độ vô cùng nhanh của mình rồi bổ nhào về phía cậu chủ Hạ, từ đó tăng thêm sức mạnh quán tính của thanh kiếm.
“Cậu tưởng rằng tốc độ là tất cả sao?”
Trong lòng cậu chủ Hạ có chút chấn động. Tốc độ của Tô Minh đúng là ngoài sức tưởng tượng, đúng là dọa người. Ngay cả cậu chủ Hạ đạt đến cảnh giới đoạt mệnh mà cũng không có tốc độ như Tô Minh.
Nhưng dù sao thì hắn cũng ở cảnh giới đoạt mệnh. Kể cả tốc độ không nhanh bằng Tô Minh thì cũng không kém nhiều lắm. Ít nhất lúc này hắn có thể bắt được bóng hình của Tô Minh.
Đây là một trong những điểm mạnh của cảnh giới đoạt mệnh, lấy chân khí làm mắt.
Dù sao thì thị lực của người bình cũng có hạn nhưng nếu như tập trung chân khí ở hai mắt rồi thôi thúc chân khí để nắm bắt thế giới bên ngoài thì thị lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Trong chớp mắt, cậu chủ Hạ cũng giơ tay lên.
Hắn kẹp ngón trỏ với ngón giữa lại vô cùng chuẩn xác, hơn nữa thời gian nắm bắt cũng đặc biệt tốt.
“Cheng!”, kiếm quang của Tô Minh cũng trực tiếp bị định hình, anh cảm thấy kiếm của mình không thể cử động được.
Tô Minh theo bản năng định lùi về sau nhưng không kịp.
Ngón trỏ với ngón giữa của cậu chủ Hạ khẽ rung lên.
“Xoẹt…”.
Xích Ảnh kiếm trở thành vật trung gian, một lực mạnh từ Xích Ảnh kiếm truyền vào cơ thể Tô Minh.
“Phụp…”, sắc mặt Tô Minh tái nhợt rồi phụt máu, xương chân tay và nội tạng đều bị thương nặng.
Cảm giác đau đớn truyền qua kinh mạch và xương cốt rồi lan ra khắp cơ thể. Tô Minh theo bản năng lùi về sau…
“Bụp, bụp, bụp…”, mỗi lần lùi về sau thì dưới chân anh đều xuất hiện một hố sâu. Kể cả là như vậy thì Tô Minh vẫn lùi về hơn chục mét mới dừng lại.
Ánh mắt Tô Minh ngưng trọng. Sức mạnh ở cảnh giới đoạt mệnh đúng là ngoài dự tính của anh.