“Cũng phải! Nghe nói Chung Ly Tĩnh đã lên đến cảnh giới Vực Chủ trong truyền thuyết rồi, đúng là kinh khủng”.
“Haiz! Nhân tài từ đời này qua đời khác, luôn có tin đồn Tô Minh vô cùng hống hách, không biết là ba năm bị nhốt liệu còn phong thái như trước đây không?”
…
Những lời bàn luận này đều lọt vào tai Tô Minh.
Nhưng anh không có bất cứ thay đổi cảm xúc nào mà cứ thế đi đến thương hội Bát Hoang.
“Xin chào cậu chủ Tô! Tôi tên là Tôn Chân!”, đón tiếp Tô Minh là một trưởng lão của thương hội Bát Hoang, rõ ràng thương hội Bát Hoang đã biết trước là Tô Minh sẽ đến.
“Tôn tiền bối! Không biết tàu con thoi tác chiến đến chiến trường Thần Ma sớm nhất là khi nào?”, Tô Minh hỏi.
“Cậu chủ Tô muốn đến chiến trường Thần Ma?”, sắc mặt Tôn Chân có chút kỳ quái.
“Đúng vậy! Sao thế?”, Tô Minh hỏi lại.
“Không… Không có gì”, Tôn Chân nói cho có, trong lòng thì nghĩ, lẽ nào Tô Minh cũng là người theo đuổi cô chủ sao?
Nếu không thì sao Tô Minh lại trùng hợp muốn ngồi tàu con thoi tác chiến để đến chiến trường Thần Ma, bởi vì vừa hay hôm nay cô chủ cũng đến đó.
Trùng hợp quá chăng?
Tôn Chân nói: “Cậu chủ Tô may mắn thật đó! Hôm nay vừa hay có một tàu con thoi tác chiến lớn nhất của thương hội Bát Hoang đến chiến trường Thần Ma”.
Tô Minh có chút vui mừng, đúng là may mắn thật.
“Cậu chủ Tô! Mời! Tàu con thoi tác chiến dừng ở hội trường của thương hội Bát Hoang ở ngoài thành, sắp khởi hành rồi”, Tôn Chân làm tư thế mời.
Tô Minh và Tôn Chân cùng đi ra thương hội Bát Hoang.
Hai người nhanh chóng đi về trước rồi ra khỏi thành.
Lúc này, chẳng khác nào hợp thức hóa tin đồn Tô Minh định bỏ chạy.
Hơn nữa, dường như Tô Minh rất nhát gan, định chạy đã đành mà còn nhờ đến thương hội Bát Hoang…
Vậy mà còn tự coi mình là yêu nghiệt số một thế giới Đại Thiên, đúng là nực cười.
Không có thực lực đã đành nhưng thậm chí còn không có dũng khí ứng chiến… Ha ha…
Rất nhanh, Tô Minh và Tôn Chân đều đi ra khỏi thành.