Nhưng...
Từ trong không gian kính lại truyền đến một giọng nói: “Cố Hoàng Sí, chúc mừng Hạp Tự đã đạt được kết quả đáng kinh ngạc trong cuộc giao lưu trao đổi với Ngạn Tự. Tổng viện quyết định, tổ chức một cuộc tỷ võ lớn của tổng viện sau mười ngàn năm, mời học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự hạng B tham gia, đến lúc đó, viện trưởng Cố có thể dẫn ba học viên đến tổng bộ”.
Nói xong.
Không gian kính dừng lại một chút, rồi nói: “Tô Minh, rất mong cậu tới”.
Sau đó.
Không gian kính liền biến mất.
Cố Hoàng Sí run lên.
Toàn thân run rẩy.
Vì ông quá kích động.
Trong lịch sử của Hạp Tự, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên họ nhận được lời mời từ tổng viện!
Tham gia cuộc tỷ võ lớn mười ngàn năm mới tổ chức một lần của học viện Kỷ nguyên trong truyền thuyết!
Loại vinh quang này là vinh quang lớn nhất trong lịch sử của Hạp Tự.
Loại vinh quang này khiến Cố Hoàng Sí phấn khích, thậm chí muốn khóc.
“Tô Minh, cám ơn, lão phu đại diện cho toàn bộ liệt tổ liệt tông của Hạp Tự, cám ơn!”, khoảnh khắc tiếp theo, Cố Hoàng Sí đột nhiên cúi đầu với Tô Minh, giọng nói run run.
Tô Minh vội vàng đỡ lấy Cố Hoàng Sí: “Sư tôn, làm thế con sẽ tổn thọ”.
Tô Minh đối với Cố Hoàng Sí vẫn rất tôn kính.
Không nhắc tới những thứ khác, chỉ nói đến một mớ tin tức kiếm đạo khổng lồ đến mức khó tin kia cũng đã bao quát tất cả tin tức kiếm đạo toàn năng trong toàn bộ lịch sử của Hạp Tự, đối với Tô Minh mà nói, quả là quá hữu ích!
Chỉ riêng với thu hoạch này, anh đã rất rất rất biết ơn Cố Hoàng Sí rồi.
Càng không cần nói, trong thế giới võ đạo, hai chữ “sư tôn” này rất được coi trọng.
“Tô Minh, tôi... tôi xin lỗi. Lúc trước tôi chất vấn… là... là tôi…”, Nguyên Bảo bước tới, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp lộ vẻ ngượng ngùng khó xử, nói.
“Không sao”, Tô Minh cười nói: “Cảm ơn mấy bảo vật mà trước đây cô đã cho tôi, tôi rất thích”.
“Sư huynh thích thì tốt!”, Nguyên Bảo cười hi hi, phải, trực tiếp gọi Tô Minh là sư huynh, thế giới võ đạo, họ không xem tuổi tác, mà nhìn thực lực.
Thực lực của Tô Minh rất mạnh.
Cho dù hiện giờ chưa đến 30 tuổi, thì anh cũng vẫn là đàn anh/sư huynh.
“Tô Minh! Tô Minh! Tô Minh!”, cũng ngay lúc này, toàn bộ sân võ đạo lần nữa vang lên tiếng hô to đồng thanh vang đến tận trời cao, tất cả mọi người đều hưng phấn, không kìm chế được xúc động hô lớn tên của Tô Minh.
Tần Hạt và Tiêu Hoàng đang bị thương nặng cũng bước về phía trước, cung kính mà lại kính sợ nói: “Sư huynh”.