“Dừng tay!”, cuối cùng Phùng Nam Phong cũng phản ứng lại. Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn ta xuất hiện sát ý, dường như không chút do dự mà rút kiếm dài ra, kiếm quang sáng bóng lao về phía Tô Minh.
Kiếm quyết cũng không ngừng gào thét, chân khí màu máu cũng dâng trào.
Mũi kiếm chỉ thẳng về phía Tô Minh rồi hắn ta triển khai thành thục “Thu Phong Lạc Diệp Kiếm”. Kiếm vung ra không chút nương tay, tràn đầy sát khí đâm thẳng về trước.
Thông thường mà nói, trong lúc quất roi mà có một người khác xông tới thì đáng lẽ ra người quất roi phải bỏ roi ra để né đòn tấn công của người kia mới phải.
Nhưng Tô Minh không hề coi Phùng Nam Phong ra gì.
Chiếc roi quất về phía Hà Hồng Lăng thì vẫn với tốc độ nhanh như chớp mà không bị ảnh hưởng gì.
“Bụp!”, tiếng roi quất lớn hơn.
Phùng Nam Phong nhìn thấy vậy thì phẫn nộ đến mức khóe mắt cũng giật liên hồi.
Tốc độ vung kiếm dài trong tay càng nhanh hơn, toàn thân bổ nhào về phía Tô Minh.
“Chết đi!”, hắn ta hét lớn, sắc mặt dữ tợn nhưng kèm theo vẻ phấn khích. Hắn ta ra tay vô cùng tàn độc, kiếm đã vung lên chém về phía cổ của Tô Minh.
Trong chớp mắt, Tô Minh vẫn với vẻ ung dung tự tại.
Anh khẽ nghiêng người rồi dễ dàng tránh được kiếm của Phùng Nam Phong.
Không chỉ vậy, Tô Minh còn chắn trước mặt Tiêu Nguyệt bảo vệ cho cô.
“…”, Phùng Nam Phong toát lên sát khí, vẻ phẫn nộ nhất thời bị dập tắt.
Bởi lúc này hắn ta hoàn toàn kinh hãi và chấn động.
Hắn ta trợn trừng mắt lên. Sao đối phương có thể làm được? Sao có thể?
Đừng thấy bước chân né tránh nhẹ nhàng của Tô Minh, thật ra cú né tránh kiếm của Phùng Nam Phong là điều vô cùng khó.
Nắm bắt thời cơ chuẩn xác, bước chân di chuyển nhanh. Ngoài ra, phán đoán của mắt cũng khiến người khác kinh ngạc. Chỉ cần xảy ra một chút sai sót là đã khó tránh được rồi.
Dù sao thì người ở cảnh giới tông sư sơ kỳ và trung kỳ đều không làm được. Còn Tô Minh lại dễ dàng làm được, hơn nữa còn làm được trong lúc quất roi.
Đồng thời lúc này…