Dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Phong Vũ Vân và Tô Ly đi theo phía sau.
Lúc lên đến nóc tàu.
Tô Minh nhìn xuống phía dưới, dường như có thể nhìn thấu được cảnh vật của tầng Thái Nhất qua hư không, chỉ tính thành trì không thôi cũng đã có bả trăm tòa.
Thành trì nào cũng phồn hoa hưng thịnh, có rất nhiều tu giả võ đạo.
Ngoài ra, linh khí của tầng Thái Nhất cực kỳ đậm đặc, còn đậm hơn nhiều so với tầng của nhà họ Nguyên.
Ngoài ra, tầng Thái Nhất còn có rất nhiều núi và núi còn rất cao, với rất nhiều cảnh đẹp tự nhiên khiến người ta phải ngất ngây.
Có thể mô tả tầng Thái Nhất bằng một câu “Võ đạo hưng thịnh”
“Tô Minh, nếu như bây giờ hối hận thì vẫn còn kịp đấy. Một khi vào trong phạm vi Hoàng Thành thì có muốn hối hận cũng không còn cơ hội nữa đâu!”, Phong Vũ Vân hít một hơi thật sâu và nói.
Tô Minh vẫn chưa lên tiếng.
Thì đột nhiên, một bóng người xuất hiện một cách kỳ lạ.
Xuất hiện trên nóc thuyền.
Bên cạnh Tô Minh.
“Cô ta nói đúng, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Tô Minh, đến học viện Hỗn Độn trước đi!”, người đó mặc áo màu trắng, là một người trung niên.
Đấy là Tống Xạ Sơn.
Là sứ thần học viện Hỗn Độn.
Năm đó, khi thiên nữ Tạo Hóa và viện trưởng học viện Hỗn Độn đánh cờ với nhau, ông ta còn là một đồng tử đứng bên cạnh rót trà, bây giờ đã là nhân vật cấp cao của học viện Hỗn Độn rồi.
“Chào tiền bối!”, Tô Minh khẽ chắp tay hành lễ.
Phong Vũ Vân và Tô Lý cũng chắp tay hành lễ: “Chào tiền bối!”
“Đừng, đừng!”, Tống Xạ Sơn cười đau khổ, nói: “Tô Minh, lần này tôi đích thân đến đây là muốn đón cậu đến học viện Hỗn Độn”.
“Nhiếp Thanh Cầm mạnh đến vậy sao?”, Tô Minh mỉm cười, hỏi: “Tiền bối, nếu như bây giờ không phải vì tôi chạy đến Thái Nhất thần quốc đánh nhau một mất một còn với Nhiếp Thanh Cầm thì chắc tiền bối sẽ không xuất hiện, yêu cầu tôi lập tức đến học viện Hỗn Độn đâu nhỉ? Tiền bối sợ bây giờ tôi gặp Nhiếp Thanh Cầm sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Không phải nguy hiểm mà là chắc chắn sẽ chết!”. Vẻ mặt Tống Xạ Sơn lập tức trở nên nặng trĩu, ông ta nói: “Tô Minh, tạm thời chuyện của Thái Nhất thần quốc không phải chuyện cậu có thể can dự vào được. Trong bốn nước, ba tông, hai phái, một tộc, Thái Nhất thần quốc là đặc biệt nhất, dù cho là học viện Hỗn Độn thì khi gặp phải Thái Nhất thần quốc cũng phải vô cùng trịnh trọng”.
Tống Xạ Sơn không nói cụ thể rốt cuộc Thái Nhất thần quốc và Nhiếp Thanh Cầm đáng sợ chỗ nào.
“Tiền bối, tôi có lòng tin!”, Tô Minh nói: “Tôi sẽ kiên trì!”
“Tô Minh, cậu…”, Tống Xạ Sơn thấy hơi bất lực, ông ta đã suy nghĩ đến việc có nên bắt ép Tô Minh, dắt đi hay không.
Lúc này.