Bây giờ, ông ta không chỉ phải cứu tông chủ, mà còn là cứu chính mình.
“Thiên địa nhất khí! Vô thượng trảm!!!”, ông Châu nhe răng trợn mắt, cũng không quan tâm tới hậu quả nữa, điên cuồng vận khí, cưỡng chế thi triển đại chiêu.
Ông ta chắp tay chữ thập, ngay khi hai tay chắp lại, kiếm khí màu vàng kỳ lạ xuất hiện.
Lần này đường kiếm không thẳng mà uốn lượn.
Hình rắn.
Tuy nhiên, nó được vật chất hóa, bao phủ một màu vàng óng.
Trên lưỡi kiếm, có những phù văn lấp lánh như những ngọn lửa mảnh nhỏ màu đen.
Ngoài sức công phá đáng sợ, lưỡi kiếm còn chứa đựng sự ăn mòn.
“Đi!”, khi đường kiếm hình rắn màu vàng đã được tích trữ tới đỉnh phong, ông Châu khóa chặt Tô Minh, trong nháy mắt chém vào sau lưng anh.
Ông Châu có chút lung lay, một chiêu này tiêu tốn quá nhiều sức lực.
Mà một chiêu này được đánh ra, trong lòng Phó Hoành Khôn cũng buông lỏng.
Ông ta hiểu rất rõ uy lực của chiêu thức này của ông Châu, nếu Tô Minh liều lĩnh, cứng rắn nghênh tiếp, cho dù là thần tiên cũng chỉ có một con đường chết.
Mà nếu Tô Minh lựa chọn phản kháng, vậy anh phải buông bỏ việc điên cuồng truy sát áp bách ông ta, vậy bản thân liền được cứu rồi.
Cho dù là tình huống nào cũng tốt.
Chớp mắt.
Kiếm khí hình rắn màu vàng mà mắt thường có thể nhìn thấy kia đã vụt tới sau lưng Tô Minh, thế như chẻ tre muốn tách cơ thể anh ra làm đôi.
Nhưng đúng lúc này!
Một tấm khiên bao bọc trong ánh sáng màu đen xuất hiện, chặn lại sau lưng của Tô Minh, dễ dàng ngăn lại chiêu thức kinh hồn kia của ông Châu.
Tô Minh sử dụng tấm khiên ngọc Huyền Linh thứ hai.
Anh thà tiêu phí một tấm khiên ngọc Linh Huyền cũng phải giết chết hai lão tạp chủng này.
“Không…”, Phó Hoành Khôn rơi vào tuyệt vọng!
Khoảnh khắc khiên ngọc Huyền Linh xuất hiện phía sau Tô Minh, hàng rào tâm lý trong ông ta cũng dần sụp đổ.
Ông ta vốn dĩ không thể ngăn cản Tô Minh lại, lúc này tâm lý lại sụp đổ… Phó Hoành Khôn đã hoàn toàn tan vỡ.
“Tôi đầu hàng, có thể… có thể thương lượng…”, giọng nói Phó Hoành Khôn bắt đầu mang theo sự run rẩy, ý nghĩ đầu tiên chính là chạy trốn.