Tam Mao quả thực rất khủng khiếp.
Nhưng Tô Minh chắc chắn, đối phương còn chưa thành niên.
Lực chiến đấu thực chiến chân chính, nhiều nhất cũng chỉ ở cảnh giới Động Hư Đỉnh phong đến Bán bộ Thông thiên mà thôi.
Nguyên nhân khiến Quý Thanh Hoà cảm thấy luồng khí tức kia cực mạnh, không thể chống đỡ, khiến tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến sắp nằm rạp xuống đất là vì sự uy hiếp đến từ khí tức huyết mạch của Thần Huyết hoang cổ.
Loại uy hiếp này thực sự rất kinh khủng.
Nhưng chỉ có mỗi Tô Minh là có thể coi khinh loại uy hiếp này, bởi vì, trong người anh có khí thế của Thần long.
Mặc dù, khí thế của Thần long trong anh chỉ có một chút, không mạnh, nhưng cũng đủ để đối địch bằng khí tức với Tam Mao này.
Nhưng, một chút khí thế Thần long này lại có thể khiến cho Tô Minh không bị chút xíu ảnh hưởng nào bởi khí tức huyết mạch của Thần huyết hoang cổ.
Nếu đã không bị ảnh hưởng, với kiếm chiêu khủng khiếp của anh, đã đủ rồi.
Sau khi Tô Minh xuất chiêu.
Dù là Ngô Lập Tàng, Hoàng Vĩnh Lãnh, Quý Thanh Hoà, công chúa nhỏ Cổ Kim hay là Cổ Sâm hoặc tất cả mọi người có mặt ở đó…
Trong một tích tắc, đầu óc mọi người gần như trống rỗng.
Chết cũng không thể tin được.
Tô Minh từ đầu đến cuối đều bị phớt lờ, dù gì, cũng chỉ là cảnh giới Bán bộ hoá thần.
Nói khó nghe chút chính là thứ rác rưởi.
Yếu đến mức đáng thương.
Nhưng thực lực của anh ấy…
Ông trời ơi!
Mạnh!
Thực mạnh!
Khí tức một kiếm kia của Tô Minh đã đủ để nói cho tất cả mọi người, thực lực của anh rốt cuộc ra sao?
Càng đừng nói đến việc, trong lúc tất cả mọi người có mặt ở đó bị khí tức huyết mạch của chồn cái nhỏ làm cho kinh hãi đến mức không thể động đậy, mà Tô Minh lại có thể chống lại một cách dễ dàng, sau đó xuất chiêu.
Rõ là trái với lẽ đời mà!
Từng ánh mắt đờ đẫn, nhìn chằm chặp vào Tô Minh, khoé mắt giật giật.