Nào có ngờ đến.
Tô Ương và Hình Cửu Tử đang ở một bên xem trò vui?
“Cũng không cần mạng nữa, liều mạng đốt máu tươi, đốt tuổi thọ, đốt chân khí, đốt hết tất cả, cùng ra tay, dùng bí thuật, dùng thần thông, dùng thần binh!”, ngay lúc này, Dương Bát Hoang lên tiếng, giọng ông ta khàn khàn, trong giọng nói là một loạt điên cuồng bị bức đến đường cùng, giọng nói ông ta rất lớn, trong tiếng khàn khàn mang theo một loại chấn động mê hoặc.
Trong lúc Dương Bát Hoang gào thét, khí tức quanh người ông ta điên cuồng bay lên.
Như mất khống chế, cuồn cuộn bay lên giống như sóng thần.
Trực tiếp từ cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ đến thời kỳ đỉnh phong cảnh giới Chân Hoàng, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên đánh đến cảnh giới bán bộ Chân Thánh.
Dương Bát Hoang tay cầm một cây trường thương, trường thương lúc này cũng sáng loáng, nhất là mũi thương quả thật giống như vầng trăng sáng.
Mà theo tiếng gào thét của Dương Bát Hoang, hai mươi ba mươi người Tô Cửu Hiển và Tô Mộc Hàng cũng gần như không có bất kỳ do dự nào, đốt tất cả nhưng gì có thể đốt.
Thật liều mạng.
Nhất thời từng luồng khí tức ngập trời từ trong sân phóng lên cao, thắt lấy không gian không chút khiêng nể.
Hiệu quả thị giác rất đáng sợ.
Ở vị trí mà Tô Minh đứng kia cũng bị từng luồng khí tức đánh vào trở nên lẫn lộn trong hư vô.
Con ngươi đỏ tươi của Tô Ương cũng sáng lên, hiệu quả còn tốt hơn so với trong tưởng tượng.
“Dương Bát Hoang ngược lại là một nhân vật giỏi”, Tô Ương tán thưởng một câu, rất hưng phấn, đốt hết tất cả những gì có thể đốt, cho dù thắng rồi thì đám ngươi Dương Bát Hoang cũng hoàn toàn bị diệt bị phế, nhưng, vậy thì sao? Đối với Tô Ương mà nói, những cường giả bị mình khống chế bằng đan dược cũng là tồn tại tùy lúc có thể vứt bỏ, phá rồi hủy rồi cũng không có vấn đề, chỉ phát huy giá trị là được.
Trong nháy mắt.
Hai mươi ba mươi tu giả võ đạo bao vây Tô Minh kia lại có ba người đã bước vào cảnh giới bán bộ Chân Thánh, mười hai người bước vào đỉnh phong cảnh giới Chân Hoàng, còn lại đều là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ.
Kinh khủng!
Tương đối kinh khủng!