“Cô chủ! Chị không được suy sụp! Chắc chắn giáo tôn sẽ không chết đâu. Giáo tôn trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm rồi, mà vẫn sống đó thôi. Lần này nhất định cũng không ngoại lệ. Cô chủ đừng tuyệt vọng, chị phải sống thật tốt. Nếu như chị suy sụp thì nhà họ Diệp cũng không còn, viện võ đạo nhà họ Diệp cũng sụp đổ, thậm chí cô Lam đang sống trong giáo tôn các của viện võ đạo cũng khó sống. Cô ấy là người phụ nữ của giáo tôn, vì vậy cô chủ nhất định phải sống để bảo vệ cô ấy chứ”, trong đôi mắt đẹp của Chu Khánh Di đẫm lệ, nghiêm túc nói: “Hơn nữa, chỉ khi cô chủ sống thì mới có cơ hội nghĩ cách phá Tây Lâm Sát trận để cứu giáo tôn ra”.
Diệp Mộ Cẩn toàn thân run rẩy.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn. Tô Minh có mấy người phụ nữ, cô ta đều biết hết.
“Hiện giờ Tô Minh bị bao vây trong Tây Lâm Sát trận. Nếu như mình chết thì Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn cũng khó sống. Đúng vậy…”, Diệp Mộ Cẩn lẩm bẩm. Cô ta hiểu rất rõ nhà họ Cơ, nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy oán hận Tô Minh đến mức nào.
Bọn họ sẽ hận đến nỗi không bỏ qua cho cả những người phụ nữ của Tô Minh chăng?
Chu Khánh Di nói rất đúng.
“Khánh Di, Diệp Võ, Diệp Phù! Hiện giờ các người hãy dẫn tất cả học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp chia làm ba đội. Diệp Võ, Diệp Phù, hai người lần lượt đến thành phố Dương Giang và thành phố Nguyên Hải đón Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn đến khuôn viên nhà họ Diệp ở Đế Thành. Khánh Di! Cô dẫn một đội đến viện võ đạo nhà họ Diệp đón Lam Tuyết đến khuôn viên nhà họ Diệp”, mặt Diệp Mộ Cẩn cắt không còn giọt máu nhưng lại bình tĩnh lạ thường. Cô ta cắn chặt môi, sau đó ra lệnh: “Nếu như Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết gặp chút tổn thương nào thì các người cũng đừng quay về đây nữa. Tự sát đi!”
Diệp Mộ Cẩn đưa ra tử lệnh.
“Rõ!”, Chu Khánh Di, Diệp Phù và Diệp Võ gật đầu mạnh rồi dẫn học viên của nhà họ Diệp nhanh chóng rời đi.
“Tô Minh! Em nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh ra”, Diệp Mộ Cẩn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tây Lâm Sát trận ở trước mặt, lẩm bẩm. Sau đó trong đôi mắt đẹp toát lên vẻ hận thù thấu xương: “Nếu như anh có gì bất trắc thì Diệp Mộ Cẩn này xin thề, sẽ khiến nhà họ Cơ, nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy tuyệt tự, sẽ sống không bằng chết”.
Diệp Mộ Cẩn xoay người rời đi, lúc này cô ta lập tức quay trở về nhà, nhờ ông nội nói cho những chuyện liên quan đến Tây Lâm Sát trận. Chỉ khi hiểu được Tây Lâm Sát trận thì mới có thể phá được nó.
Còn lúc này trên đỉnh núi cao ở phía xa xăm…
“Tiền bối! Hiện giờ thằng ranh đó bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, chắc chắn nó sẽ chết chứ?”, đám Ngụy Chấn Phong nhìn về phía Phong Bất Hủ, hỏi với vẻ vừa mong đợi vừa lo lắng.
Dù sao thì trươc đó không lâu Tô Minh bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang nhưng cuối cùng vẫn sống sót ra được bên ngoài.
Có tiền lệ trước đó rồi nên đám người này không dám vui mừng quá sớm.
“Nhất định rồi! Chỉ mấy ngày nữa thôi năng lượng của Tây Lâm Sát trận bị tiêu hao hoàn toàn và nó sẽ tự tan. Đến lúc đó các người cứ nhìn xem trong sát trận đó còn thằng nhóc đó hay không là biết ngay. Tôi bảo đảm, nó sẽ bị cháy trong tro”, Phong Bất Hủ cười lạnh một tiếng, nói: “Toàn lực kích hoạt Tây Lâm Sát trận có uy lực như nào thì các người không biết được đâu”.
“Nếu đã như vậy thì ba người chúng tôi phải chuẩn bị đi báo thù tất cả những người liên quan đến Tô Minh”, trên mặt Công Tôn Hạ toát lên vẻ oán hận đầy kích động.
“Được!”, Phong Bất Hủ gật đầu, nói.