Ban đầu nhìn, dường như đối phương không hiểu về kiếm lắm, dường như không biết múa kiếm kiểu gì.
Sau đó nhìn lại thì mới thấy nó tự nhiên như dòng nước đang chảy, mây trắng đang trôi…
Nhìn kỹ hơn thì mới thấy chấn động. Bởi mỗi động tác kiếm ảnh của bóng đen đó đều hàm chứa một tư thế, một ý vị khó có thể hiểu được.
Tô Minh nhìn càng kỹ hơn, cuối cùng quên cả thời gian, quên đi tất cả, quên cả việc mình đang ở dưới lòng đất. Trong đầu anh, trước mặt anh hiện giờ chỉ có kiếm.
Thậm chí, anh đột nhiên giơ Xích Ảnh kiếm trong tay lên rồi múa kiếm như một kẻ khùng say rượu, cứ không ngừng chém, đâm kiếm ở nơi này.
Còn ở bên trên….
Tây Lâm Sát trận càng lúc càng tàn…
“Sắp rồi! Sắp biến mất rồi”, dưới những ánh nhìn kích động, mong đợi và căng thẳng, 64 chùm sáng của Tây Lâm Sát trận dần mờ ảo giống như ánh mặt trời chiều tà của ngày hè, lúc này chỉ còn lại dư âm cuối cùng.
Đám người Ngụy Chấn Phong vội vàng đến gần Tây Lâm Sát trận và định chui vào trong.
“Tây… Tây Lâm Sát trận sắp mở ra chưa?”, Diệp Mộ Cẩn luôn trong trạng thái mê man, dường như sắp rời khỏi nhân thế, nhưng lúc này cũng có động tĩnh. Mặc dù giọng nói vô cùng nhỏ và yếu ớt nhưng vẫn có thể nghe thấy.
“Mộ Cẩn! Đừng nói gì cả, chúng ta cứ quan sát xem, Tô Minh nhất định vẫn còn sống”, Tiêu Nhược Dư nhỏ giọng nói, dường như đang an ủi Diệp Mộ Cẩn và cũng là an ủi mình.
Mấy phút sau…
Tây Lâm Sát trận cũng hoàn toàn biến mất.
Sau đó…
“Ha ha… Tô Minh! Thằng khốn, mày đáng lẽ phải chết một ngàn lần từ lâu rồi mới đúng. Cuối cùng mày cũng chết rồi, ha ha…”, Công Tôn Thần kích động đến phát điên, hai tay nắm chặt xe lăn và không ngừng lay chuyển nó. Vì quá kích động nên cơ mặt hắn cũng nổi lên cuồn cuộn.
“Hay, hay lắm…”, Cơ Thương Hải liên tục nói mấy chữ, đám người này ôm chầm lấy nhau. Nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng biến mất rồi.
Cuối cùng… Tô Minh cũng chết rồi!
“Không…!”, Trần Chỉ Tình như chết ngất, cũng may có Tống Cẩm Phồn ở bên cạnh đỡ.
Lam Tuyết thì như người mất hồn, những giọt nước mắt cứ lăn dài một cách vô thức.
“Haiz!”, ông cụ Diệp thở dài, nói: “Tài năng quá nên trời đất ghen”.
“Mộ Cẩn!”, đúng lúc này Tiêu Nhược Dư hét lên một tiếng.
Trong lúc Tây Lâm Sát trận được mở ra, Tô Minh cũng biến mất không thấy bóng dáng thì Tiêu Nhược Dư tuyệt vọng hét lên. Cô ta đã cược thua rồi.
Cô ta còn chưa nói thêm được lời nào thì đã cảm thấy Diệp Mộ Cẩn ở sau lưng mình không ngừng run rẩy, sau đó…
Không còn động tĩnh gì nữa.
Hơi thở sống cuối cùng của Diệp Mộ Cẩn cũng không còn nữa.
Diệp Mộ Cẩn đã chết thật rồi!
“Mộ Cẩn!”, ông cụ Diệp nghe thấy tiếng hét của Tiêu Nhược Dư thì giọt nước mắt trào ra một cách vô thức. Ông ta cũng ngất đi, may mà có hai người ở bên cạnh đỡ kịp.