Mặc dù Thẩm Tịch và Lạc Thu Thuỷ không gặp nhau nhiều, cũng không có giao tiếp thực tế, cứ như hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác. Nhưng cả Ma Thành này ai cũng biết Lạc Thu Thuỷ là vợ sắp cưới của hắn.
Hơn nữa, ở đây cũng có rất nhiều người quen biết cả hắn và Lạc Thu Thuỷ.
Ngày thường Lạc Thu Thuỷ ngây thơ thuần khiết hay thế nào thì không liên quan gì đến hắn.
Nhưng hôm nay bao nhiêu người nhìn vào mà Lạc Thu Thuỷ lại chủ động đến tìm một người con trai lạ mặt để nói chuyện? Đã thế còn cười nói, còn kích động như vậy nữa? Tất cả mọi người đều đang nhìn, vậy thì thể diện của hắn ở đâu?
Có lẽ người khác không dám nói gì nhưng trong lòng chắc chắn đang cười hắn? Họ sẽ nghĩ rằng đến vợ sắp cưới mà hắn còn không quản được?
Thẩm Tịch đã rất nhẫn nại rồi, tưởng rằng cùng lắm thì Lạc Thu Thuỷ cũng chỉ chào hỏi người con trai lạ lẫm đó chút thôi, nhưng ai ngờ…
Đột nhiên Thẩm Tịch đứng dậy, Thẩm Hạc cũng đứng dậy đi theo.
Trong phòng trà yên tĩnh lạ thường, gần như tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Thẩm Tịch và Lạc Thu Thuỷ.
“Chết tiệt! Em à, em chọc giận Thẩm Tịch rồi”, sắc mặt Lạc Phong trắng dã, nói.
“Thu Thủy! Đây là bạn của em sao? Giới thiệu chút đi! Tại thấy hai người nói chuyện vui vẻ quá”, Thẩm Tịch đi lại phía Lạc Thu Thuỷ rồi nói.
Vô cùng khí thế, không toát ra vẻ kiêu ngạo nhưng đầy vẻ cao quý và bá đạo, dường như có thể trấn áp bất cứ ai.
“Cậu ấy là Tô Minh, bạn học thời đại học của em. Hồi đó mối quan hệ của bọn em rất tốt”, Lạc Thu Thuỷ vô cùng ngây thơ, đâu có cảm nhận được cảm xúc thay đổi của con người nham hiểm như Thẩm Tịch.
“Chỉ… Chỉ là bạn học thôi! Thẩm Tịch à! Đừng nghĩ linh tinh nha”, Lạc Phong thấy cạn lời, sao em gái mình lại ngốc như vậy chứ? Nói là bạn học thì đã sao, lại còn đi nói là mối quan hệ rất tốt nữa?
Tưởng rằng Thẩm Tịch độ lượng lắm sao?
Đàn ông có mấy người độ lượng với vợ sắp cưới của mình trong trường hợp này?
“Chào anh! Tôi là Thẩm Tịch, đến từ Ma Thành”, Thẩm Tịch đi đến trước mặt Lạc Thu Thuỷ và Lạc Phong, hắn nhìn Tô Minh rồi giơ tay, nói: “Tôi là chồng sắp cưới của Lạc Thu Thuỷ”.
“Rất hân hạnh!”, Tô Minh gật đầu, giơ tay ra bắt tay Thẩm Tịch.
“Anh Tô và Thu Thủy là bạn đại học sao?”, Thẩm Tịch cười, hỏi.
“Đúng thế!”, Tô Minh gật đầu rồi cũng nở nụ cười.
“Khi nào có thời gian đến Ma Thành thì anh Tô cứ đến tìm tôi, tôi mời khách”.
Tô Minh gật đầu.
“Nhưng nếu như được thì mong sau này anh ít liên lạc với Thu Thủy một chút. Tôi nghĩ là anh có thể hiểu được tâm tư của người chồng với người vợ sắp cưới của mình”, Thẩm Tịch lại nói. Mặc dù cười nhạt nhưng trong giọng nói vẫn có ý vị cảnh cáo.
“Dựa vào cái gì chứ? Thẩm Tịch! Tôi vẫn chưa gả cho anh đâu nha! Kể cả gả cho anh thì tôi cũng không phải là con rối của anh”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Lạc Thu Thuỷ đã nói với giọng không hài lòng.
“Thuy Thủy! Nếu như không muốn bạn học của em chết thì em câm miệng đi”, Lạc Phong thấp giọng quát.
Cách làm này của em gái không những khiến cho bạn học của nó chết nhanh hơn mà còn chả có tác dụng gì.
“Tôi hiểu tâm tư của anh nhưng tôi và Thu Thủy chỉ là bạn học thôi”, một giây sau Tô Minh lặng lẽ nhìn Thẩm Tịch, nói: “Anh Thẩm lo xa quá rồi”.