Viên Châm lại càng hy vọng Tô Minh chết.
Mắt ông ta thấy.
Sắp rồi...
Tháp Tiên Lạc đã đến trên đỉnh đầu Tô Minh.
Sống chết trong chớp mắt.
“Chu Huyền, anh nói nếu tôi có bảo vật như vậy, tôi có thể dùng, đáng tiếc là tôi không có!”. Ngay lúc này, Tô Minh khẽ nâng tay, chỉ chỉ lên tháp Tiên Lạc trên đầu, thản nhiên nói, giọng nói khinh thường.
“Tôi thật sự không có cái thứ rác rưởi được gọi là bảo vật này. Linh bảo Hỗn Độn chân chính thì tôi lại có đấy”, Tô Minh chuyển lời, lại nói.
Không hiểu sao lại có cảm giác bất đắc dĩ.
Vừa dứt lời...
“Bia Huyền Diệu, đi!”
Trong chớp mắt.
Một tấm bia thần vô thượng chợt xuất hiện.
Giống như đột ngột hiện ra từ trong trời đất trống rỗng mênh mông vậy.
Ánh sáng từ bia mờ ảo, xé nát tất thảy mọi hào quang khác.
Bóng bia sáng rực, che khuất cả bầu trời cao.
Thân bia không phóng đại vô hạn nhưng đứng sừng sững với đất trời, lại khiến người ta có cảm giác như ma thần lập thế.
Mà xung quanh, phạm vi trong vòng mấy trăm dặm, mọi thứ đều yên tĩnh, giống như bị nhét vào bên trong Hỗn Độn của bia Huyền Diệu.
Tựa như, tấm bia đá kia đã đập vào mắt, đọng lại trong linh hồn.
Bia Huyền Diệu vừa mới lặng lẽ xuất hiện thì tháp Tiên Lạc kia đột ngột run rẩy.
Giống như bị bàn tay của ông trời lắc qua lắc lại.
Trong lúc rung lắc, những thứ xung quanh tháp Tiên Lạc, nào hào quang, nào văn tự, nào phù triện, nào thần vận, nào hơi thở cổ xưa, nào hơi thở Hỗn Độn, nào hơi thở linh thiên, tất cả vỡ tan hết.
Không chỉ có thế, tháp Tiên Lạc vừa rung lắc vừa lùi về sau.
Lùi về sau một cách không khống chế được.
Trong lúc ảm đạm, tháp Tiên Lạc còn tản mác một thứ hơi thở khiếp sợ, khiếp hãi đến cùng cực…
Tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi sợ của tháp Tiên Lạc.
“Linh Bảo Hỗn Độn? Là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm đó hả?”. Phía xa, Triệu Phong Niên kinh ngạc hô lên, đúng là thất thố.