Ngoài ra còn những bảo bối khác nhưng đều không có tác dụng lớn lắm.
Sau khi lục tìm xong, Tô Minh rời khỏi thượng giới Thủ Hộ Sơn.
Mấy tiếng sau…
Nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang…
Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết đều có mặt ở đây, có cả Tiêu Nhược Dư và dì Cầm.
Tống Cẩm Phồn là người kích động nhất. Cô ta bổ nhào đến ôm chặt Tô Minh, nói: “Chị Nhược Dư nói anh đến thượng giới là nơi vô cùng nguy hiểm, bọn em đều sợ chết khiếp…”.
“Nhược Dư! Cảm ơn cô”, Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nhược Dư, nói.
Anh thật lòng vô cùng cảm kích Tiêu Nhược Dư. Nếu như không phải là cô ta thì có lẽ đám người Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết đều không sống được đến bây giờ.
“Giữa chúng ta không cần khách khí thế”, Tiêu Nhược Dư lên tiếng nói, sau đó sắc mặt đỏ ửng. Cô ta cảm thấy lời mình nói dễ gây hiểu nhầm.
Sau đó cô ta lại đổi chủ đề: “Tô Minh! Tôi đã nắm giữ hội đấu giá Tứ Đỉnh rồi. Vì vậy tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình là giao lại kho báu vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh cho anh”.
Nói xong cô ta đưa cho Tô Minh một túi đồ, nói: “Tôi biết là anh không có thời gian nên đã mang đến đây”.
Tô Minh vốn định từ chối nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Nhược Dư thì anh vẫn mở ra xem.
Trong đó là 1000 viên linh thạch hạ phẩm, 12 viên thú tinh, một bộ võ kỹ huyền cấp thượng phẩm.
Những thứ này đều không cần nói đến, bởi nếu đặt nó ở hạ giới Huyền Linh Sơn thì vô cùng khủng khiếp.
Phải biết rằng, đến thế lực siêu hạng một như Huyền Thanh Tông cũng không lấy được ra những thứ này.
Nhưng Tô Minh không hề thiếu những thứ này.
Anh lục tìm được kho báu vật ở thượng giới Thủ Hộ Sơn thì cũng coi như ‘phát tài’ rồi.
Nhưng trong đó có một tấm bản đồ thu hút sự chú ý của anh.
Bản đồ rất cũ, thậm chí còn nhìn không rõ, cảm giác như bị phong hóa hết rồi, dường như được tạo nên bởi da của yêu thú nào đó.
Các hình vẽ trên bản đồ khá phức tạp, và thậm chí được coi là hiển nhiên, chúng trông giống như những bùa chú ma quái.
Nhưng hai mắt Tô Minh lại sáng ngời.