Tô Minh vừa nói ra câu đó, cả học viện đều im lặng một cách chưa từng có!
Quân Tốc Tốc không dùng kiếm chống một chút thì chắc đã ngã xuống đất rồi.
Tống Xạ Sơn cũng run rẩy, ông ta vẫn quá non và xem nhẹ cái gọi là kiêu ngạo đến cùng cực.
Ông ta cứ nghĩ rằng Tô Minh sẽ đưa ra điều kiện gì có lợi với mình thì cũng bình thường thôi, dù sao, tuổi tác, cảnh giới cũng chênh lệch ra đấy... Nhưng ai ngờ... Má!
Anh không phải muốn đưa ra điều kiện có lợi gì, mà là chê Mộng Li Khinh Đàn cho mình 100 ngàn năm quá lâu, không đợi kịp.
Đúng là điên rồ mà!
Nhìn Hồ Linh Dư mà xem, lúc này, gương mắt xinh đẹp của cô ta cũng run rẩy như bị điện giật, trực tiếp văng tục.
"Được! Trong vòng ba tháng, Mộng Li Khinh Đàn tôi sẽ trở lại học viện! Rồi đánh một trận với anh!", khoảng mấy chục giây sau, Mộng Li Khinh Đàn mới mở miệng nói với giọng lạnh lùng không chút cảm xúc.
Mộng Li Khinh Đàn nói xong bèn im lặng.
Tô Minh sướng rơn.
Ừ, cả thế giới như chìm trong im lặng, không chút ồn ào.
Tô Minh tiếp tục hấp thu linh mạch cực phẩm tăng lên cảnh giới.
Chẳng mấy chốc, trước tòa nhà của Tô Minh dần vắng tanh.
Ban đầu, mọi người định đến đây nhìn xem yêu nghiệt mạnh nhất lịch sử có một không hai của học viện Hỗn Độn, tiện thể làm quen Tô Minh.
Ai ngờ... Anh chỉ là một tên cứng đầu cứng cổ, không đáng để làm quen.
Huống chi, Tô Minh làm thế là đã hoàn toàn chọc giận Mộng Li Khinh Đàn. Trong vòng ba tháng, khi cô ta trở về thì không biết anh sẽ bị đánh thành cái gì, nên cũng chẳng có triển vọng gì mấy, vậy còn đáng để làm quen sao?
"Em gái Tốc Tốc, tự thu xếp đi, còn có anh Tô của em nữa, ha ha... Anh ta là đệ tử trẻ nhất trong lịch sử học viện Hỗn Độn, rồi chắc cũng sẽ trở thành người chết sớm nhất quá. Vả lại, em gái Tốc Tốc à, thân phận của em cũng không đơn giản, tương lai, chắc sẽ có cơ hội tham gia vào liên minh Vô Song, trở thành thành viên ký danh như chị thôi. Nếu em cứ cứng đầu thân thiết với tên ngốc kia, rồi đắc tội Cửu minh chủ thì sẽ tự chặt đứt con đường tương lai của mình đấy", Hồ Linh Dư vỗ vai Quân Tốc Tốc, cười nói. Đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn tòa nhà của Tô Minh bằng ánh mắt đầy khinh bỉ và chế giễu.
Cô ta nói xong, bèn rời đi như một làn gió thơm.
Còn Quân Tốc Tốc lại đứng sững tại chỗ, sắc mặt đổi tới đổi lui.
Một lúc lâu sau.
"Đợi Tô Minh xuất quan, mình sẽ khuyên anh ấy, chưa biết chừng anh ấy có thể biết quay đầu là bờ thì sao? Người khác từ bỏ anh ấy được, nhưng mình lại không. Dù gì, anh ấy cũng do sư tôn dẫn về, tuy không bái sư, nhưng cũng coi như là một nửa sư đệ của Quân Tốc Tốc mình nhỉ? Mình cũng không phải loại người gió chiều nào theo chiều ấy! Mình phải cứu Tô Minh", Quân Tốc Tốc siết chặt nắm tay trắng muốt, lẩm bẩm, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ quyết tâm.