“Không phải tộc Côn Hỗn Độn đó dũng cảm mà có lẽ là tộc trưởng hoặc quản lý cao cấp của Côn Hỗn Độn đã nhận được lời triệu kiến từ ý chí thế giới của thế giới Đại Thiên, đã biết được sự thật bổn cung không thể ra tay nữa”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, sát khí mười phần.
“…”, Tô Minh cũng rơi vào trầm mặc.
Thì ra là vậy.
Hay cho cái gọi là ý chí đại đạo! Tính toán giỏi lắm!
Tiếp đó.
“Nhưng tôi vẫn quyết định đi một chuyến”, Tô Minh cười gằn, cực kỳ tàn nhẫn.
Côn Hỗn Độn, dám chứa chấp Phượng Nguyên!!! Đây chính là muốn đứng ở phe đối lập với anh!
Không chết không ngừng.
Không có loại khả năng thứ hai.
Rất tốt.
Sát tâm của Tô Minh mãnh liệt nổi lên.
“Trong tình huống bổn cung không thể ra tay, cho dù trên tay anh có hai đạo phân thần thần hồn của Hỗn Độn Long Quy, muốn cứng rắn đối đầu với tộc Côn Hỗn Độn thì tỷ lệ anh phải nuốt hận vẫn rất cao, nhóc Tô…”, thiên nữ Tạo Hóa yếu nhược thở dài.
“Con đường võ đạo, không phải đều là đối đầu với số mệnh sao? Sống chết có số, trong từ điển của tôi chưa có từ sợ”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.
Huống hồ…
Thái U Đạo Hỏa đang cần thôn tính ngọn lửa đỉnh cấp chứ.
Một Hỗn Độn Ly Hỏa, đồ tốt!
Đồ tốt như vậy thì sao cho cô là của hồi môn được!
Vẫn là hiến cho Tô Minh của tôi đi!
Thiên nữ Tạo Hóa trầm mặc, không thuyết phục Tô Minh nữa, cô ta đã thầm quyết định là sẽ tìm một vài cách để từng bước xâm chiếm ý chí đại đạo, từng chút từng chút một.
Suy cho cùng, không thể cứ luôn tiếp chiêu mà không phản kích!
Đó không phải là tính cách của thiên nữ Tạo Hóa.
“Có lẽ chỉ cần từng bước xâm chiếm ý chí đại đạo từng chút một thì sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, trực giác luôn mách bảo tôi nếu ý chí đại đạo bị xâm chiếm từng bước, nhóc Tô này cũng sẽ thu được một số lợi ích”.
Đây là một loại trực giác không thể giải thích được của thiên nữ Tạo Hóa.
Cũng không hoàn toàn chắc chắn, cho nên, cô ta tạm thời không nói với Tô Minh.