“Cậu thanh niên, cậu…”.
Vốn dĩ, bà lão định nói một câu ‘cậu thanh niên, thế giới rất rộng lớn, cậu gần như không thể hiểu hết được sự ngang tàng của cảnh giới Thiên vị’, nhưng lời còn chưa kịp nói hết thì bà ta đã ngây ra như phỗng.
Bởi vì, cảm giác áp bức cuồn cuộn như sức mạnh của những con mãnh thú thủa hồng hoang đến từ phía Tô Minh đã làm cho bà ta muốn tắt thở.
Đôi mắt già nua của bà lão trợn trừng lên, như thể nhìn thấy thứ gì không tưởng nhất trên thế giới…
Làm sao có thể?
Bà lão cảm thấy mình đã gặp quỷ rồi!
Cả cuộc đời bà ta đều chưa từng ngạc nhiên đến kinh hãi như vậy.
Mà Tô Minh thì đã xuất hiện ngay trước mắt bà ta.
Tô Minh sử dụng kiếm.
Trong cả quá trình trên anh dùng Xích Ảnh Kiếm.
Vầng hào quang màu đỏ máu của Xích Ảnh Kiếm chói mắt như tia laser, chiếu sáng rõ cả khuôn mặt với làn da già nua nhăn nheo như vỏ cây của bà lão.
Mặc dù sử dụng kiếm, nhưng Tô Minh không dùng đến kiếm ý, cũng không dùng đến chiêu thứ nhất của “Thiên Vận Kiếm”.
Bởi vì bà lão trước mắt này quá yếu, không xứng để anh sử dụng đến chiêu này.
Kiếm của Tô Minh đơn giản vạch qua một đường, nhưng lưỡi kiếm sắc lạnh kia đã đạt đến mức độ đỉnh điểm của sự khủng khiếp, giống như muốn cắt đôi không gian phía trước mặt bà lão, phảng phất cả thế giới này chỉ còn sót lại mỗi thanh kiếm đang trên đà chém xuống này.
Lưỡi kiếm sắc bén âm thầm như lưỡi liềm của thần chết, xung quanh thân kiếm dập dềnh hơi thở tử vong, in hình ảnh đảo ngược trong đôi mắt đục ngầu của bà lão.
“Huyết Ảnh Kiếm!”, trong giờ phút sinh tử, bà lão điên cuồng hét lên, cơ mặt vặn vẹo.