Đúng vào lúc này.
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
…
Điên rồi.
Phù Dịch thật sự điên rồi, hắn ta lại một lần nữa đột phá.
Tiên Tôn tầng bảy.
Ngoài vực, tất cả mọi người bị chấn động tới mức tê liệt.
Tiên Tôn tầng bảy, người khác đột phá một cảnh giới nhỏ phải mất đến hàng triệu năm, mà Phù Dịch, chỉ trong vòng 1 tiếng đã đột phá bảy cảnh giới nhỏ rồi.
Thật sự là quá điên cuồng, không còn gì để nói nữa.
May mắn thay, khi đột phá đến cảnh giới Tiên Tôn tầng 7, hắn cuối cùng cũng dừng lại, không tiếp tục nữa.
Cảnh giới của hắn bắt đầu dần ổn định.
Đột nhiên.
Phù Dịch mở mắt.
Vừa mở mắt, tinh quang vạn trượng.
Đôi mắt hắn giống như kim đồng, hắn nhướng mắt nhìn về phía đối diện, chỉ một cái liếc mắt, không gian nhìn có vẻ bình thường cách đó hàng trăm mét đột nhiên bị xé rách.
Mà trong không gian đó, lại có một con oán thú.
Con oán thú cấp 6 sơ kỳ.
Vẫn chưa đợi mọi người ngoài vực kịp thốt lên…
“Mày bị biển lượng tiên khí thu hút đến à? Thứ không nên nhìn trộm thì đừng có nhìn”, Phù Dịch lẩm bẩm một mình, giọng nói bình tĩnh.
Giọng nói chưa dứt thì bàn tay hắn đưa lên.
“Phụt!”
Hắn bắn ra một chỉ.
Đột nhiên, không gian trước mắt giống như mặt nước đang phẳng lặng bỗng bị ném xuống một viên đá, một lớp sóng kì dị lăn tăn gợn lên.
Sau đó…
Con oán thú cấp 6 sơ kỳ kia lộ ra vẻ kinh hãi, quay đầu muốn bỏ trốn, nhìn rất có nhân tính.
Nhưng nó vẫn chưa kịp quay người lại.
Cơ thể khổng lồ, rắn chắc, đen kịt, trầm lặng, quỷ dị của nó bỗng run rẩy kịch liệt, dường như bị đông cứng.
Tiếp đó, có thể thấy rõ ràng một đường kiếm mang màu tím đỏ, giống như tia sáng tử vong, nhập vào trong cơ thể con oán thú cấp 6 sơ kỳ này.
Cuối cùng…
Hủy diệt!
Con oán thú đó trực tiếp bị vỡ tan giống như bong bóng.
Nó tan vỡ trong không khí, tan ra thành oán khí.
“Nuốt”, Phù Dịch ngước mắt lên, phun ra một chữ.
Lập tức, nguồn oán khí tiên nguyên hóa thành một luồng tự long, bay về phía Phù Dịch, dễ dàng bị hắn nuốt chửng.