Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chỉ là ý chí chiến đấu này thôi, đã khiến các học sinh học viện Linh Võ xung quanh đều phải khiếp sợ.  

 

“Chiến thể? Chiến thể trong truyền thuyết?”, Lâm Chân Võ trên không lẩm bẩm, bên trong ánh mắt có vẻ nghiêm trọng.  

 

Hạng thứ tư bảng Tiềm Long quả thật là không thể xem thường.  

 

“Anh muốn khiêu chiến tôi?”, Tô Minh sờ lên mũi: “Nếu không hay là thôi đi”.  

 

Tô Minh vừa nói xong.  

 

“Ha ha ha, sợ rồi chứ gì? Ngay cả ứng chiến cũng không dám?! Như vậy mà còn được gọi là thiên tài, bị đám ếch ngồi đáy giếng mấy người tôn sùng lên trời?”, Hoàng Linh Viện cười ra tiếng, còn không quên trào phúng đám học sinh đông nghìn nghịt xung quanh  

 

Trong đôi mắt đẹp của Hứa Như Ý cũng có vẻ kinh ngạc và thất vọng.  

 

Tô Minh, không dám chiến ư?  

 

Trong mắt của cô ta, mặc dù Tô Minh rất khốn kiếp, nhưng lại rất dũng cảm mà!  

 

“Không ứng chiến sao? Cũng là một lựa chọn tốt, giấu tài, dựa theo thiên phú của cậu ta, sau này cũng không phải là không có cơ hội vượt qua Mạnh Lăng”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, có thể chấp nhận được, lúc đối mặt với Mạnh Lăng, không dám ứng chiến cũng không tính là mất mặt, hạng thứ tư bảng Tiềm Long cũng không phải chỉ là nói suông.  

 

“Sợ? Tu giả võ đạo chúng ta có thể thua, nhưng không thể sợ, anh làm tôi quá thất vọng, anh không xứng làm một tu giả võ đạo!”, Mạnh Lăng gằn từng chữ một, sắc mặt rất lạnh lẽo.  

 

Anh ta cảm thấy hơi buồn nôn.  

 

Buồn nôn vì mình lại nghiêm túc chờ đợi vài ngày trước rừng Kiếm Bi, chỉ vì muốn đánh một trận với Tô Minh!  

 

Kết quả Tô Minh này lại nhát gan như vậy.  

 

Mình còn muốn đánh một trận với anh ta, đây là đang làm nhục mình.  

 

Tô Minh, không xứng.  

 

“Nhút nhát!”, Hoàng Linh Viện hừ một tiếng, trào phúng nhìn về phía Tô Minh, cô ta cũng không còn hứng thú đón Tô Minh về đại lục Tinh Võ nữa rồi.  

 

Đúng lúc này.  

 

Tô Minh bất đắc dĩ mở miệng: “Không phải, anh Mạnh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ cảm thấy anh quá yếu, anh khiêu chiến tôi, tôi sợ mình vừa sẩy tay, không khống chế được sức lực, lỡ làm anh bị thương nặng hoặc chết thì không tốt lắm. Dù sao anh cũng là sư huynh của cô Hứa, tôi và cô Hứa cũng coi như bạn cũ, tôi cũng không muốn lấy mạng của anh”.  

 

Anh vừa nói xong.  

 

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!  

 

Cuồng!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK