Học viện Tiên Lạc được tích lũy qua hàng tỷ năm và biết bao thời đại. Vậy thì Tiên Lạc Bảo Các có thể không chấn động sao?
Hai mắt Tô Minh sáng lên, anh không do dự gì mà thu nạp hết tất cả.
Anh thu nạp và lại thu nạp!
Để có thể thu nạp một cách nhanh nhất, anh không dùng nhẫn không gian để thu mà biến bia Huyền Diệu thành bia nuốt trọn loại lớn, điên cuồng nuốt trọn tất cả những bảo vật mà anh nhìn thấy.
Nửa tiếng sau…
Tô Minh đã thu nạp hơn nửa bảo bối trong kho bảo bối của Tiên Lạc Bảo Các.
Đang lúc Tô Minh định tiếp tục thì đột nhiên…
“Hãy rời khỏi đây ngay, bên dưới học viện Tiên Lạc hình như ẩn giấu một thứ gì đó rất khủng khiếp đang ngủ say, anh làm kinh động đến nó rồi”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nhắc nhở Tô Minh: “Nó mạnh lắm đấy! Mặc dù còn lâu mới là đối thủ của bổn thiên nữ nhưng nếu nó ra tay, tôi cũng ra tay thì nó vẫn có thể tiêu diệt anh đấy, vì vậy đi đi! Những bảo vật còn lại thì lần sau lại lấy tiếp. Đợi lần sau thực lực của anh mạnh hơn thì tất cả đều là của anh”.
Tô Minh gật đầu mạnh, anh không do dự gì, nỗi khao khát với bảo vật cũng tạm dừng. Anh xoay người một cái là ra khỏi học viện Tiên Lạc.
Anh đi đến giữa hồ Tiên Lạc.
Lúc này Hỗn Độn Long Quy vẫn đang ra tay, còn đám Viên Châm thì vô cùng thê thảm.
Lúc này họ không chỉ bị thương mà còn thương nặng.
“Học viện Tiên Lạc được đấy! Một đạo phân thân của bổn tọa mà khó lòng tiêu diệt được học viện Tiên Lạc của các người”, Hỗn Độn Long Quy đột nhiên nói.
Trong lúc nói, thân hình to lớn ngút trời đột nhiên biến mất.
Dù sao thì đó cũng là phân thân thần hồn, cũng bị khống chế về thời gian.
“Phụt!”, nhìn thấy cảnh này, Viên Châm mới thở phào nhẹ nhõm. Máu tươi nghẹn ứ ở cổ họng lúc này phun ra, sắc mặt khó coi, kinh hãi và hối hận vô cùng.
Một lát sau, phân thân của Hỗn Độn Long Quy hoàn toàn biến mất.
“Chẳng phải là đáng chết sao? Trước đó tôi định đi rồi thì cứ bám riết không buông. Tôi đã nói là tôi có trưởng bối và tiền bối mà ông cứ không tin, lần này thì hay rồi”, Tô Minh cười nhạt, nói.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Viên Châm và mấy thái thượng trưởng lão đẳng cấp mà Tô Minh thấy sảng khoái.
Nhưng kể cả đám Viên Châm bị trọng thương lúc này thì Tô Minh cũng không tiếp tục ra tay và giết chết đám người này. Bởi vì kể cả họ trọng thương nhưng không phải là lúc mình đối phó bây giờ.
“Thằng chết tiệt, chết tiệt…”, con ngươi của Viên Châm toàn là màu đỏ máu, ông ta oán hận cực độ, gắt gao nhìn Tô Minh.
‘Số mệnh chi long’ của học viện Tiên Lạc hoàn toàn bị phá vỡ, đã bị Hỗn Độn Long Quy nghiền nát rồi.
Đó là số mệnh tích lũy hàng tỷ năm, vậy mà…