Cũng chính vào khoảnh khắc này.
"Vậy sao?!", Tô Minh lại cười, nụ cười quỷ dị, khí tức của anh vào giây phút này, sự suy yếu khó hiểu ở một giây trước lập tức hồi phục lại đến đỉnh phong, quá sức kỳ lạ.
Đột nhiên, nụ cười của Tiêu Nhập Cốt tắt ngúm, hắn ta sững sờ, trừng mắt nhìn Tô Minh, nhìn chằm chằm vào anh.
Khí tức của Tô Minh lại nhanh chóng khôi phục đến đỉnh phong như từ đầu được ngay sao? Sao có thể chứ?
Tô Minh dùng thanh kiếm đó, lẽ nào không phải là miễn cưỡng? Lẽ nào không phải là cưỡng ép? Lẽ nào không phải sẽ bị tiêu hao cực lớn? Rốt cuộc là như thế nào?
Nhưng trước mắt.
"Sinh Tử Chớp Ảnh!", đúng trong lúc Tiêu Nhập Cốt hơi mất tinh thần, Tô Minh đột nhiên ra tay, sát ý toát ra vô tận.
"Ôn con, cậu còn còn muốn giãy dụa vô ích sao?!", Tiêu Nhập Cốt thấy Tô Minh ra tay, vốn còn rất khinh miệt.
Bởi vì, Tô Minh quá yếu, ngoài nhát kiếm chí cường vừa nãy ra, còn có con rối hình nhân tập kích mang lại áp lực cho hắn ta ra thì bản thân Tô Minh khiến hắn ta thực sự cảm thấy chỉ như con muỗi, vốn không có chút uy hiếp nào.
Tiêu Nhập Cốt nhảy giẵm lên không khí, lơ lửng giữa không trung, lúc này ngay đến ý nghĩ né tránh một kiếm đó của Tô Minh cũng không có.
Không cần thiết, không phải sao?
Hơn nữa, lúc này trên lưng hắn ta còn có một vết thương rất nặng, mặc dù đang khép miệng hồi phục, nhưng vẫn chưa hoàn toàn lành lặn.
Hơn nữa, hắn ta vẫn còn đặt đa số sự chú ý và tinh thần lên con rối hình nhân, không thể chỉ vì một kiếm nhỏ nhoi này của Tô Minh mà vì nhỏ mất lớn được.
"Vù!", Tiêu Nhập Cốt khẽ vung bàn tay lên, một làn sóng dao động từ ngón tay bắn ra một đạo chân khí màu đen sắc bén, xé không lao đi.
Chỉ là một chút ra tay nhỏ rất đơn giản, không ảnh hưởng đến việc hồi phục thương thế và quan sát con rối của hắn ta.
Đã đủ rồi, không phải sao?
Giây tiếp theo.
"Xuy!"
Một âm thanh kỳ dị chói tai vang lên, đạo chân khí sắc nhọn mà hắn ta tùy ý bắn ra đó vào khoảnh khắc đối mặt với kiếm của Tô Minh lại lập tức bị chặt đứt!
Còn kiếm quang của Tô Minh trong nháy mắt đã đến trước người Tiêu Nhập Cốt.
Hơn nữa, kiếm không hiểu sao còn nhanh hơn.
Kiếm lại càng tăng thêm nội liễm.
Đây? Chuyện gì thế này? Ánh mắt của Tiêu Nhập Cốt co rút, có một dự cảm không lành, thậm chí đã ngửi thấy mùi nguy hiểm từ đạo kiếm quang đã đến trước mặt hắn ta rồi.
Không phải chứ!