Tô Minh gật đầu.
Nhưng chưa đi được mấy bước anh lại như đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đợi đã”.
Tô Minh quay đầu nhìn Lạc Hằng.
Trong chớp mắt, Lạc Hằng như bị đông cứng lại, hắn sợ đến mức không dám thở mạnh, mặt trắng bệch như người chết.
“Bốp!”
Một cái tát.
Tô Minh cho hắn một cái tát.
Nhìn thì chỉ là một cú đánh bình thường nhưng xương trên mặt Lạc Hằng đều bị đánh gãy, nửa bên mặt vỡ nát, máu tươi trào ra trông vô cùng thê thảm. Hắn bị đánh bật mấy chục mét, đâm xầm vào một góc trong sảnh biệt thự rồi hôn mê, không rõ sống chết.
Người nhà họ Lạc bao gồm bố của Lạc Hằng – Lạc Minh Thành và mẹ hắn Chương Hân Hoa đều không dám lên tiếng.
“Tôi thật sự không có quan hệ gì với nhà họ Lạc hết”, Tô Minh lạnh lùng nói một câu rồi rời đi, nhưng trước đó anh vẫn gật đầu với Lạc Thu Thủy. Nhà họ Lạc là nhà họ Lạc mà Lạc Thu Thủy là Lạc Thu Thủy.
Người nhà họ Lạc lúc này đều sợ muốn chết.
Tô Minh muốn giết sạch bọn họ là chuyện đơn giản nhưng may mà anh không làm vậy.
Sau khi Tô Minh rời đi.
“Chú hai, chú hài lòng rồi chứ? Nhà họ Lạc chúng ta vốn có thể quật khởi rồi”, Lạc Thu Thủy lạnh lùng nhìn Lạc Minh Thành cùng những người dòng chính khác nhà họ Lạc.
Với tính cách trọng tình trọng nghĩa của Tô Minh, nếu tối nay nhà họ Lạc không chọc gậy bánh xe, tách bạch quan hệ với anh thì cho dù họ không giúp đỡ gì, anh cũng có thiện cảm với họ. Đối với nhà họ Lạc mà nói thì vô cùng có lợi.
Lạc Minh Thành nghiến răng nói: “Phải, Tô Minh rất mạnh, thiên tài trăm năm có một nhưng hắn và nhà họ Hồng, Chân Diễm Tông ở Huyền Linh Sơn là kẻ thù không đội trời chung, tôi không tin một mình hắn có thể chống lại hai môn phái ở Huyền Linh Sơn”.
Đúng thế!
Người nhà họ Lạc mắt sáng lên, không còn quá hối hận nữa.
Hôm nay, mặc dù Tô Minh thể hiện ra thiên phú hơn người cùng thực lực mạnh mẽ nhưng anh lại là kẻ thù của hai thế lực lớn ở Huyền Linh Sơn.