Lập tức, hàng loạt ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm và bốn người Ngư Dung Băng.
Áp lực của đám Ngư Dung Băng rất lớn, thậm chí còn có chút khó thở, nhưng vẫn không hề lùi bước.
"Mấy cô nàng ngốc ngếch này", trong lòng Tô Minh thầm nói, anh cảm thấy ấm áp.
Tiện đà, Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liên Ngọc Chi, nói: "Luận bàn thì miễn đi, về phần cô muốn đưa mấy người Dung Băng đi thì đừng nghĩ đến nữa, đương nhiên tôi sẽ không đồng ý đâu".
Vừa dứt lời.
Tống Kình Thương suýt chút nữa là cao hứng đến mức bật cười ha hả.
Được! được! được! Tô Minh quả nhiên là Tô Minh, không khiến hắn ta thất vọng, vẫn ngông cuồng như vậy, vẫn không kiêng nể gì cả như vậy, vẫn to gan bằng trời như vậy!
Đây là đang muốn tìm đến cái chết mà!
Những người quan tâm Tô Minh như Lâm Chân Võ sắc mặt đều tái nhợt, cơ thể mềm mại của bốn người Ngư Dung Băng còn run rẩy, rất nhanh quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh, trông như sắp khóc đến nơi, đôi mắt xinh đẹp như đang thầm nói: Tô Minh, xin anh đó, đừng nói lung tung nữa!
"Hỗn xược!", đám người hầu và nha hoàn đi theo Liên Ngọc Chi ai nấy đều biến sắc, ánh mắt nguy hiểm nóng lòng muốn tỉ thí nhìn về phía Tô Minh. Một con kiến sắp phải lên thớt, cho sĩ diện mà không biết giữ lại dám hỗn xược trước mặt cô chủ... đúng là tội không thể tha thứ.
"Tại sao lại không luận bàn?", Liên Ngọc Chi cũng hơi biến sắc, cũng có mùi nguy hiểm rồi, giống như đang nhìn con mồi của mình vậy. Cô ta xác định, nếu như Tô Minh không thể đưa ra một câu trả lời hợp lý thì cô ta sẽ lập tức ra tay.
"Bởi vì, cô quá yếu, tôi sợ cái gọi là luận bàn không may khống chế không tốt sẽ tiễn cô về trời mất", Tô Minh có sao nói vậy.
Anh là một người kiên quyết, đối đãi với kẻ thù lúc nào cũng không chết không xong, không giết chết đối phương thì sẽ không dừng lại, nhưng cũng không phải là một tên cuồng ma sát nhân nghiện giết người.
Cô gái đến từ thế giới Đại Thiên trước mắt đây mặc dù có kiêu ngạo, không coi ai ra gì, có chút vô tri, nhưng không có ý xấu, kể cả việc cô ta muốn đưa bốn người Ngư Dung Băng đi trên thực tế cũng là vì coi trọng bốn người Ngư Dung Băng, muốn cho bốn người Ngư Dung Băng cơ duyên để bọn họ có thể tiến tới thế giới võ đạo tầng cao hơn mà thôi.
Bao gồm cả việc, lúc này, người phụ nữ này cũng chỉ có chút hứng thú muốn dạy dỗ anh một trận chứ không có sát ý.
Nói tóm lại, người phụ nữ này chưa bị xã hội cho ăn đòn quá hiểm, có chút thiếu suy nghĩ và cảm giác ưu việt, vẫn chưa đến mức bắt buộc phải giết chết nên anh cũng lười động tay.
Thế nhưng những gì Tô Minh nói là thật, nhưng khi lọt vào tai người khác lại biến thành ý nghĩa khác...
Nhất thời bầu không khí trở nên yên lặng. Không gian như đông đặc lại.