Thần hồn ông ta cũng bị vỡ vụn.
Thần Khôi trở về.
Nó mang theo nhẫn không gian của Phó Tử Lập và một cái chén, cái chén kia chính là chén Hoàng Tuyền.
Tâm trạng Tô Minh rất tốt, anh mỉm cười tủm tỉm, từ từ bước ra.
Rồi đi tới Thiên Đường Ngục.
Tiếp theo còn có không ít ma đao thạch đang chờ mình nữa đấy.
"Hách Liên Giảo", sâu trong ánh mắt Tô Minh hiện lên một tia tàn nhẫn.
...
Thiên Đường Ngục.
"Phó Tử đúng là càng sống càng thụt lùi mà", Hách Liên Giảo hừ lạnh, có vài phần chế giễu, đã mười lăm phút đồng hồ rồi, sao Phó Tử Lập còn chưa trở lại?
Lẽ nào Phó Tử Lập không bắt được Tô Minh?
Hay là không thể nhanh chóng giết chết Tô Minh?
Bất kể là lý do gì đi nữa thì Phó Tử Lập cũng làm người ta thất vọng rồi.
Đương nhiên, Hách Liên Giảo không ngại chờ tiếp.
Dù sao, cuối cùng, Phó Tử Lập vẫn sẽ trở lại Thiên Đường Ngục thôi, suy cho cùng, ông ta còn phải về để "nhặt xác" con trai mình nữa chứ, sớm một chút hay muộn một chút cũng vậy thôi.
Cùng suy nghĩ với Hách Liên Giảo, còn có sáu bảy thế lực ở hư không lân cận Thiên Đường Ngục.
Thậm chí, bởi đến giờ Phó Tử Lập còn chưa trở về, mà phần lớn người đều suy nghĩ liệu thực lực của Phó Tử Lập có mạnh mẽ như mình tưởng tượng không, nếu thật vậy, khi Phó Tử Lập trở lại, thì mình có thể cướp đoạt bảo bối ông ta lấy được trên người Tô Minh không?
Trên đường từ hư không vô tận trở về Thiên Đường Ngục, Tô Minh cũng không rảnh rỗi.
Đầu tiên, anh nghiên cứu chén Hoàng Tuyền.
"Thiên nữ tiền bối, cái chén này có cấp bậc gì vậy?", Tô Minh kỳ vọng hỏi.
"Thượng phẩm thần cấp", thiên nữ Tạo Hóa đáp, hơi thiếu hứng thú nói tiếp: "Cũng được, nhưng còn thua xa thanh Ma La Kiếm kia của anh, thua xa vạn dặm".
"Thượng phẩm thần cấp sao?", khóe miệng Tô Minh co giật, sau đó, anh nở nụ cười tươi rói.
Thiên nữ Tạo Hóa chướng tai gai mắt cái chén này, nhưng Tô Minh vừa ý nó lắm!
Đây là thượng phẩm thần cấp đó, trời, đây chính là bảo bối đó!