Phải có khí chất, hơn nữa phải làm cho ông lão mù thấy, chí ít đợi đến khi Tô Minh thất bại thì ông lão mù có thể bớt giận mà không đến nỗi nói miệng là sẽ diệt nhà họ Thẩm.
Thẩm Hạc Quang và Thẩm Thanh Hài gật đầu, cảm thấy Thẩm U làm rất đúng.
“Ông chắc chắn muốn nhường tôi ba chiêu?”, Tô Minh chau mày, nói: “Thật sự nhường ba chiêu thì có lẽ ông sẽ không có cơ hội ra tay mà đã phải đi gặp Diêm Vương rồi”.
Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người ở Thủ Hộ Sơn đều không kìm nổi mà muốn bật cười chế giễu.
Họ chưa từng gặp người nào không biết sĩ diện như này.
Một thằng nhãi còn chưa ở cảnh giới đoạt mệnh mà lại ngông nghênh như vậy?
Đứng trước mặt là Thẩm U- người đứng đầu trong lớp trung niên ở thượng giới.
Một người ở cảnh giới hóa thần trung kỳ.
Một người được coi là yêu nghiệt siêu cấp đã lĩnh ngộ đến kiếm ý nhập vi đỉnh phong.
Đừng nói là nhường ba chiêu, ngay cả nhường ba mươi chiêu thì thằng nhóc này cũng không phải là đối thủ.
“Điều đáng sợ nhất của con người là ngu dốt”, ở trên không trung, Mộ Dung Yêu suýt nữa sặc cười. Nếu như cô ta ra tay, dùng hết chiêu độc của mình thì cũng không dám chắc là có thể đánh bại được Thẩm U hay không. Vậy mà một tên nhãi ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ nhỏ hơn mình hai tuổi lại ăn nói nực cười thế.
“Mặc dù Thẩm Dật có võ đạo bình thường nhưng chết trong tay một kẻ chỉ biết ăn nói ngông cuồng, đúng là hơi đáng tiếc”, Mộ Dung Yêu thật sự coi thường Tô Minh. Từ lúc ra đời đến giờ cô ta ghét nhất là người ngu dốt và tự đại.
“Cậu cứ ra tay đi!”, Thẩm U nói. Tâm thái của hắn rất vững. Nhưng lúc này đứng trước một người tự tin quá mức và ngu dốt nên hắn cũng thấy tức giận, cảm xúc khá hỗn loạn.
Cũng bởi vì Ninh Triều Thiên ở đây nên hắn mới nói chuyện bình tĩnh. Nếu không thì hắn đã kích động đến nỗi định xông lên giết Tô Minh ngay lập tức rồi.
Tô Minh gật đầu, nắm chặt Xích Ảnh kiếm trong tay, sau đó anh đột nhiên ra tay.
“Chiêu thứ nhất!”
Tô Minh ra tay rất nhanh, ít nhất nhanh hơn tưởng tượng của tất cả mọi người ở đây.
Đến cả Thẩm U cũng chưa kịp phản ứng lại.
Giống như một bóng ma, chỉ một đường kiếm quang là có thể bổ nhào với phía đối phương.
Với tốc độ ra tay như này, Thẩm U tự nhận mình không thể làm được.
Chỉ mỗi tốc độ này mà đã khiến Thẩm U nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn lập tức thu lại lửa giận và vẻ chế giễu ban nãy.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Trong chớp mắt, khi Tô Minh xuất kiếm về trước mặt hắn thì Thẩm U mới phát hiện ra, dường như mình đang gặp nguy hiểm.
Hắn thật sự ngửi thấy mùi chết chóc.
Mặc dù không thể tưởng tượng nổi nhưng đây lại là sự thật.
“Kiếm ý? Kiếm ý ở cấp bậc nhập vi hậu kỳ?”