Thời gian này bế quan, anh nuốt trọn và lĩnh ngộ toàn bộ thông tin kiếm đạo mà sư tôn Cố Hoàng Sí truyền cho.
Vì vậy kiếm đạo của Tô Minh lại tiến bộ và đạt đến cảnh giới đáng sợ hơn, đặc biệt là về kiếm nguyên, đã đạt đến kiếm nguyên Tam Đoạn trung kỳ. Đây có thể coi là thu hoạch lớn nhất trong lần bế quan này, vì vậy tất nhiên tạm thời không cần dùng đến kiếm đạo rồi.
Trong chớp mắt…
“Pháp Tắc Trường Hà!”, Tô Minh tùy ý thốt ra bốn chữ.
Ngay lập tức Pháp Tắc Trường Hà xuất hiện ở trước mặt, chắn lại kiếm này của Lâm Qua.
“Xoẹt!”, có thể thấy rõ, kiếm quang của kiếm này dễ dàng đâm xuyên vào trong Pháp Tắc Trường Hà. Thoạt nhìn dường như trong chớp mắt đã làm đứt Pháp Tắc Trường Hà nhưng…
Sau đó có biến…
Mọi chuyện không phải vậy…
Sắc mặt Tô Minh bình tĩnh, tự tin, yên tĩnh, còn Pháp Tắc Trường Hà thì không bị hề hấn gì?
Rõ ràng kiếm của Lâm Qua điên cuồng, nhanh như chớp đâm vào Pháp Tắc Trường Hà nhưng độ rộng của Pháp Tắc Trường Hà lại vô biên, chém ra 10m lại dài ra 100m; chém ra 100m thì lại dài ra 1000m. Trong 1/1000 hơi thở, kiếm của Lâm Qua vốn sắc bén như chém đứt vạn vật trong trời đất nhưng lúc này lại bắt đầu giảm tốc độ, sát đạo trên kiếm quang cũng bắt đầu bị mài mòn.
“Cái gì?”, Dư Mộc Dưỡng trợn trừng mắt, kinh hãi hô lên với vẻ không dám tin.
Cố Hoàng Sí cũng như vậy, cảm xúc thay đổi phức tạp, vừa tự hào vừa chấn động.
Những người khác thì còn hơn cả thế.
“Quả nhiên trong Pháp Tắc Trường Hà dung hòa được tất cả sinh khí và có hiệu quả rất tốt”, Tô Minh đã đoán được điều này.
Cây Thế Giới mang lại sinh khí vô tận, sinh khí đó có tác dụng gì? Tác dụng quá lớn, như hồi phục vết thương hoặc dùng để phòng ngự hoặc nuốt trọn.
Còn sinh khí dung hòa trong Pháp Tắc Trường Hà cũng là điều kỳ diệu trong lần bế quan lần này của Tô Minh. Trước đó anh từng nghĩ đến nhưng lại không làm được.
Trong lần bế quan này anh lại thử, có lẽ vì cảnh giới đạt đến mức cần thiết, hoặc có lẽ vì cấp bậc của Pháp Tắc Trường Hà nên lần này anh có thể miễn cưỡng làm được, hiệu quả cũng rất tốt.
Sinh khí bao trùm trong Pháp Tắc Trường Hà, sức tự hồi phục cũng vô cùng đáng sợ. Chém một cái rồi lại mọc ra một cái, đúng là thần kỳ.
“Tôi không tin!”, Lâm Qua phẫn nộ, con ngươi vốn màu tím đỏ lúc này không ngừng run rẩy. Hắn gào rống lên, Thừa Thiên Kiếm trong tay như chìm vào trong vô tận, âm thanh gào rống càng lớn hơn.
Cánh tay hắn khẽ động, Thừa Thiên Kiếm chỉ lên trời.
“Dẫn lôi điện trời đất, tụ khí tức vạn vật, hấp thụ linh vận bốn phương!”, Lâm Qua hét ra từng câu từng chữ.
Thừa Thiên Kiếm trong tay hắn, mũi kiếm ở giữa trời đất dường như một kiếm quang duy nhất sáng lấp lánh. Vô số luồng khí, linh khí, tiên vận và quy luật từ hư không, địa mạch và cuối chân trời đều đổ dồn lại.
Trong chớp mắt, Thừa Thiên Kiếm đã được bao trùm bởi màu máu.