“Tôi bảo là thôi đi!”, lúc này dì Cầm nói lớn hơn: “Phong Minh! Đừng ép tôi ra tay, cũng đừng lấy đại trưởng lão ra uy hiếp tôi! Vô ích thôi”.
“…”, trong lòng Phong Minh thấy run rẩy và cảm thấy kinh ngạc. Hắn ta kinh ngạc bởi thái độ kiên định của dì Cầm.
Chết tiệt!
Lẽ nào hôm nay lại phải tha cho thằng Tô Minh này? Đúng là không cam tâm.
Ánh mắt Phong Minh lóe lên như đang do dự.
Thấy thần sắc Phong Minh thay đổi, dì Cầm cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Bà ta nhìn về phía Tô Minh, nói: “Tô Minh! Mọi chuyện đến đây thôi”.
Giọng nói của bà ta vẫn với vẻ kiên định. Bà ta thật sự muốn tốt cho Tô Minh.
“Dì nói thế nào là thế vậy sao? Dì là ai mà quản việc của người khác chứ?”, nhưng ai ngờ Tô Minh chỉ đáp lại dì Cầm bằng giọng chán ghét và chau mày cau có.
Anh biết dì Cầm muốn tốt cho anh nhưng bà ta đúng là không biết gì.
“Cậu…”, dì Cầm ngây người ra mà không biết nên nói gì.
Đúng là không biết nhận lòng tốt của người khác?
Sắc mặt của bà ta trở nên khó coi, suýt nữa buột miệng mắng một câu.
Tiêu Nhược Dư cũng kinh ngạc, vừa định nói gì thì Tô Minh lại ngắt lời: “Tiêu Nhược Dư! Giữa tôi và cô chỉ là trao đổi thôi, cô không có quyền quản việc của tôi. Cô tránh ra!”
Tiêu Nhược Dư vừa tủi thân vừa uất ức vừa khó chịu… Rõ ràng là cô ta lo lắng cho Tô Minh.
Cô ta cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, nước mắt sắp trào ra.
“Cô chủ tránh ra đi! Xem ra cậu chủ Tô của chúng ta tự tin vô cùng, vậy để cậu ta thử xem sao!”, dì Cầm quát một tiếng. Bà ta đúng là tức chết, bởi vì tính cách bà ta vốn không thích lo chuyện bao đồng, hôm nay coi như phá lệ muốn cứu Tô Minh.
Kết quả là người ta không thèm nhận. Ha ha…
“Nhưng…”, Tiêu Nhược Dư nói với giọng không muốn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành phải tránh đường. Bởi vì dáng vẻ hiện giờ của Tô Minh như kiểu, nếu mình còn ngăn cản thì Tô Minh sẽ ra tay ngay với mình.
Vì vậy, Tiêu Nhược Dư bất đắc dĩ quay lại bên cạnh dì Cầm.
“Dì Cầm! Không thể cứ trơ mắt nhìn Tô Minh chết chứ?”, Tiêu Nhược Dư nói như sắp khóc: “Anh ta là ân nhân của tôi”.