“Chuyện này... Chuyện này, cho dù là Tô Minh kia cũng không có khả năng biến thái như thế đi?”
“Tôi không nghe nhầm chứ? Cảnh giới Vực Chủ? Dọa chết người!”
...
“Yên tĩnh”, Viên Châm giơ tay lên.
Ngay lập tức, học viện Tiên Lạc yên tĩnh lại.
“Ly Tĩnh, Tô Minh kia đã ra khỏi đại trận, cậu có lòng tin không?”, sắc mặt Viên Châm nghiêm túc, nói ra từng chữ một.
Trong lòng Viên Châm nóng rực.
Ánh mắt sáng rực.
Nhìn chằm chằm Chung Ly Tĩnh trước mắt.
“Ly Tĩnh có lòng tin tuyệt đối”, Chung Ly Tĩnh nói.
Tô Minh chó má gì chứ?
Buồn cười.
Ở trong Tiên Lạc Mộ, hắn ta đã lấy được rất nhiều kỳ ngộ động trời.
Cũng không biết hắn ta có được bao nhiêu con át chủ bài đâu
Có khi ngay cả sư tôn cũng không thể hiểu được hết về thực lực của hắn ta.
Một tên Tô Minh... Nói như thế nào đây? Chung Ly Tĩnh cảm thấy nếu như mình không giết được trong một chiêu, nghĩa là mình đã chủ quan rồi.
“Vậy sư tôn sẽ ra chiến thư cho cậu, cậu trực tiếp tiến về hoàng triều Bất Tử đi”, Viên Châm hít sâu một hơi, nói.
Đã đến lúc học viện Tiên Lạc rửa sạch nhục nhã rồi.
Rốt cuộc học viện Tiên Lạc vẫn luôn ham chiến, dựng lại vạn thế vinh quang một lần nữa hay là rơi vào địa ngục chỉ trong một lần duy nhất, phải xem một trận chiến này!
“Chung sư huynh!”
“Chung sư huynh!”
“Chung sư huynh!”
...
Học viện Tiên Lạc vang lên những tiếng hét động trời.
Từng học sinh của học viện Tiên Lạc đều vô cùng kích động.
Máu nóng đã sớm bốc cháy.
...
Sau một ngày.
“Nhóc Tô, cậu... cậu thật sự muốn rời khỏi hoàng triều Bất Tử, tiến về chiến trường Thần Ma bây giờ sao?”, Đạm Đài Chân Thương hỏi.
Hôm qua sau khi Tô Minh ra khỏi trận, ông ta và Tô Minh đã nói chuyện một hồi, cũng đã nói hết suy đoán của mình cho Tô Minh nghe.