“Diệt!!!”, Tô Minh vung tay, Đoạn Lân kiếm liền lao thẳng về phía không trung, bóng kiếm quyết tuyệt lao thẳng về phía trước, từng bóng kiếm liên tiếp nhau.
Liên tiếp mười kiếm.
Mỗi một kiếm sau đều mạnh hơn kiếm trước.
Nói là mười kiếm, trên thực tế, mỗi một kiếm trong mười kiếm này đều bao hàm 199 bóng kiếm chồng chất lên nhau.
Mười kiếm nối đuôi nhau liên tiếp.
Cực kỳ sắc bén.
Phong và Vân đã như muốn hoá thành nước.
Màu xanh và màu trắng bạc vấn vít, phảng phất như dựng lên từng vầng thái dương trên mỗi bóng kiếm.
Một loạt mười chiêu kiếm này của Tô Minh cũng khiến rất nhiều người đều kinh ngạc, bao gồm cả những nhân vật cấp cao của học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ v.v… đều cho rằng bóng kiếm chính là con át chủ bài cuối cùng của Tô Minh rồi, đâu ngờ được anh lại có thể liền một lúc thi triển mười lần chứ?
Không cần tiêu hao Chân khí à?
Không tiêu hao tinh lực à?
Không cần nghỉ ngơi à?
V.v…
Tất cả gần như vượt xa ngoài tầm hiểu biết của võ đạo.
“Rắc”.
Sau khi mười bóng kiếm này đánh ra, ánh sáng trên Đoạn Lân kiếm cấp bậc Bán bộ Vương khí đã nhạt dần rồi hoá thành mảnh vụn.
Đoạn Lân kiếm là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc, nó không thể chịu được Thiên Vẫn Kiếm của Tô Minh hiện tại, cũng khá là vất vả, càng đừng nói là một lúc phải đánh ra mười chiêu kiếm.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt”.
Giữa không trung.
Chỉ ấn càng lúc càng to, càng lúc càng dày kia bỗng dừng khựng lại.
Bị từng bóng kiếm chìm vào.
Cuối cùng, đến khi bóng kiếm thứ mười chìm hẳn vào bên trong chỉ ấn thì nó liền vỡ tan ra thành mảnh vụn.
Đủ để chứng minh sức mạnh khủng khiếp của Tịch Toái Chỉ này, dù gì, mỗi một chiêu kiếm của Tô Minh đều đã dùng hết sức mình, nhưng lại phải cần đến mười chiêu liền một lúc mới có thể ngăn chặn lại được một chỉ này, quả thực là khủng khiếp.
“Đúng là yêu nghiệt mạnh nhất mà bổn toạ gặp được từ trước đến này, cho nên, mày buộc phải chết!”, Trần Thanh Minh lành lạnh nói: “Tế!!!”.
Giọng nói còn chưa dứt.