Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Thực ra ông nội cũng đã rất nhiều lần muốn sử dụng phần ân tình này nhưng tiếc thay, đều không liên lạc được với Lữ Chân Tuân đó, cho dù là liên hệ được, phần lớn đối phương cũng không thừa nhận, nhưng hôm nay…”, ông cụ Diệp cười khổ nói.  

 

Lần trước khi Tô Minh bị bức ép tới nhà họ Thẩm tại Ma Thành, ông đã muốn dùng tới ơn tình này rồi.  

 

Nhưng cho dù lúc đó có dò hỏi từ thiếu tông chủ của Phiêu Diểu Tông cũng không liên lạc được với Lữ Chân Tuân.  

 

Theo như ông cụ Diệp nhận định, phần nhiều mối tình nghĩa này là tự bản thân ông cho là đúng mà thôi.  

 

Thân phận địa vị của đối phương cao, rất cao, cho dù không thừa nhận thì đã thế nào?  

 

Nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể nói ra, nếu không thì sao? Còn cách khác nữa sao?  

 

Đã bước đến bước đường tồn vong rồi.  

 

Không chỉ Tô Minh mà còn bao gồm cả nhà họ Diệp.  

 

“Mặc dù ông nội không liên lạc được với Lữ Chân Tuân nhưng, Mộ Cẩn, nếu cháu dám thì có thể tới Huyền Thanh Tông trên Huyền Linh Sơn, tự mình tìm Lữ Chân Tuân, có lẽ…”, ông cụ Diệp nói, không liên lạc được, lúc khẩn cấp chỉ có thể tìm tới tận cửa.  

 

“Cháu dám, đương nhiên dám, cháu sẽ đi!”, Diệp Mộ Cẩn không chút do dự gật đầu.  

 

“Sau khi tới được Huyền Thanh Tông, cháu hãy lấy ra tín vật này”, ông cụ Diệp giao cho cháu gái một lệnh bài, cổ xưa, xem ra là một lệnh bài đã lâu năm: “Nếu có thể thành công gặp được Lữ Chân Tuân, cầu xin ông ta ra tay, không, không đủ, hãy cầu xin ông ta dẫn theo vài vị cường giả đỉnh cấp chân chính của Huyền Thanh Tông đi cùng. Huyền Thanh Tông có lẽ cũng có linh khí thuộc tính công kích chân chính đi?”  

 

“Ông nội, cháu biết rồi”, Diệp Mộ Cẩn cầm lấy lệnh bài, xoay người liền muốn rời đi, thời gian chính là sinh mệnh, hiện tại Tô Minh còn đang ở trong Tây Lâm sát trận, sống chết không rõ, một giây cũng không thể chậm trễ nữa.  

 

Nhưng, mới vừa đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu lại: “Ông nội, Huyền Thanh Tông ở đâu ạ? Còn có, cả đi cả về mất bao lâu ạ?”  

 

“Cái này…”, ông cụ Diệp lắc đầu cười khổ: “Ông nội cũng không biết”.  

 

Đúng lúc này.  

 

Một vệ sĩ lớn tiếng báo cáo từ bên ngoài đại sảnh: “Ông cụ, cô cả, có một người phụ nữ tự xưng là Tiêu Nhược Dư đến thăm”.  

 

Trong tiềm thức Diệp Mộ Cẩn muốn nói một tiếng không gặp.  

 

Đã là lúc nào rồi? Sao còn có thời gian?  

 

Nhưng lời đến bên miệng cô mới nhớ lại, Tiêu Nhược Dư này không phải là vị chủ nhân thần bí phía sau đấu giá Tứ Đỉnh kia sao? Đối phương có lẽ biết được Huyền Thanh Tông ở đâu?   

 

“Mời cô ta vào”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng nói.  

 

Rất nhanh.  

 

Tiêu Nhược Dư tiến vào.  

 

Gương mặt cô ta cũng tràn ngập nét ngưng trọng, thậm chí cũng chẳng hề chào hỏi mà nói thẳng vào vấn đề: "Diệp Mộ Cẩn, các cô có cách nào nhanh chóng mở ra Tây Lâm sát trận không?”  

 

Ánh mắt mấy người Diệp Mộ Cẩn nhìn Tiêu Nhược Dư có tò mò, có cảnh giác, còn mang theo chút khó hiểu.  

 

“Cô Tiêu và Tô Minh có quan hệ gì?”  

 

“Có quan hệ gì hay không không quan trọng, cô Diệp chỉ cần biết, tôi và Tô Minh cùng ngồi trên một con thuyền là được”, Tiêu Nhược Dư rất nghiêm túc trả lời.  



“Cùng một chiếc thuyền?”, đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn lóe lên tia sáng, cái nhìn xoáy sâu vào Tiêu Nhược Dư: “Tôi có thể tin cô sao?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK