“Đồ khốn kiếp! Lam Tuyết của tôi đâu? Để cho kẻ khác cướp đi như vậy sao?”, Hồng Bành đột nhiên trợn trừng mắt quát lớn rồi đi về phía Lam Lại. Hắn ta đi đến trước mặt Lam Lại rồi giơ chân đá lên bụng ông ta.
Bụp!
Lam Lại ngã quỵ trên đất.
“Cậu… Cậu chủ Hồng! Do thực lực của Tô Minh quá mạnh. Nhà họ Lam chúng tôi không cản nổi nên mới…”, sắc mặt Lam Lại tái nhợt, ôm bụng run rẩy nói. Ông ta vừa sợ vừa run nên ấp úng.
Đám người Khô Lâu nhìn thấy vậy, mặc dù thấy bất bình với thái độ hống hách của Hồng Bành nhưng hắn ta cũng không phải kẻ ngốc. Trước khi đến đây hắn ta đã điều tra rõ thế lực đứng sau chống lưng cho nhà họ Lam, đó chính là nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn. Và cậu chủ Hồng mà ban nãy Lam Lại gọi là người có thân phận cao quý vì đám Khô Lâu cũng không dám đắc tội với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn.
“Hiện giờ Lam Tuyết ở đâu? Đi! Dẫn ông đây đi tìm cô ấy”, Hồng Bành quát lớn, trong ánh mắt đều là sát khí.
Hắn ta từng gặp Lam Tuyết một lần mà đã trúng tiếng sét ái tình. Lam Tuyết là cô gái quá đẹp, hắn ta vốn tưởng rằng đã chắc chắn là của mình, ai ngờ…
Sau khi nhận được tin, hắn ta lập tức dẫn theo hai vị Đại cung phụng đến đây, trong lòng đều là sát ý.
“Viện võ đạo nhà họ Diệp”, Lam Lại nhỏ giọng nói.
“Viện võ đạo nhà họ Diệp ư?”, Hồng Bành chau mày, có chút trầm ngâm.
“Cậu chủ! Viện võ đạo nhà họ Diệp không thể xông bừa vào đâu, nếu không thì sẽ bị coi là khiêu khích đối với môn phái đó”, người già đứng sau Hồng Bành thấp giọng nói.
Phía sau nhà họ Diệp cũng có thế lực ở Huyền Linh Sơn, đó là Phiêu Diểu Tông ở Huyền Linh Sơn.
Phiêu Diểu Tông không hề kém nhà họ Hồng của họ, thậm chí còn mạnh hơn một chút.