Giả Viêm đứng thất thần ở trên ban công tầng gác mái của nhà họ Giả ở Thủ Hộ Sơn. Trên khuôn mặt hắn thỉnh thoảng toát lên vẻ oán hận, vẻ hối hận và tuyệt vọng.
Giả Viêm đã tỉnh rồi nhưng giờ đây hắn đã thành người tàn phế.
Chân khí trong cơ thể cũng biến mất, đan điền và kinh mạch cũng bị phong tỏa.
Mặc dù bố hắn đã tìm đến rất nhiều thần y nhưng cũng không giải quyết được vấn đề, thậm chí còn không phát hiện ra vấn đề.
Hắn biết, tất cả đều do Tô Minh nhúng tay vào.
Đến nằm mơ hắn cũng muốn báo thù, muốn băm Tô Minh ra thành trăm mảnh.
Hắn cay độc đến mức sắp bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng hắn có thể làm gì được?
Mấy ngày gần đây, hắn tuyệt vọng đến nỗi muốn tự hủy diệt.
Đột nhiên, trong ánh mắt thất thần của Giả Viêm toát lên vẻ ngập ngừng.
Hắn nhìn về phía bầu trời ở xa xa.
“Đó là gì vậy?”, Giả Viêm há hốc mồm, có chút chấn động.
Hắn theo bản năng dụi dụi mắt mình. Nhưng cuối chân trời phản chiếu lại mắt hắn là một con tàu cỡ lớn mà trông rất thật.
Con tàu đó lúc ẩn lúc hiện rồi đến gần Thủ Hộ Sơn.
“Tàu… Tàu con thoi hư không trong truyền thuyết?”, Giả Viêm không phải hạng người không có hiểu biết. Là con cháu nhà họ Giả ở Thủ Hộ Sơn hắn cũng từng đọc rất nhiều sách cổ, bao gồm cả sách nói về thế giới bên ngoài, trong đó có nhắc tới tàu con thoi hư không.
“Tàu con thoi hư không đã tiến vào thế giới thật rồi, nó đang đến Thủ Hộ Sơn… Ôi! Cường giả ở thế giới bên ngoài kìa?”, Giả Viêm vừa chấn động vừa căng thẳng, toàn thân không ngừng run rẩy.
Sau khi chui ra từ tàu con thoi hư không đến với thế giới thật, đám người Tô Ương, Nam Cung Cẩn và Tô Ưng đều đi ra ngoài và đứng trên boong tàu.
“Bên dưới chính là trái đất”, Tô Ưng nói.
“Nồng độ linh khí ở đây kém quá đấy”, Nam Cung Cẩn có chút kinh ngạc. Nếu chưa tự mình cảm nhận nồng độ linh khí ở tầng võ thấp thì đúng là không thể hiểu được tại sao nơi này lại sản sinh ra tu giả võ đạo được.
“Ở ngọn núi kia có đến mấy ngàn người”, Tô Ương cảm nhận một chút về Thủ Hộ Sơn, hắn ta cũng biết khá rõ nơi này, lúc này nói: “Không có cảnh giới vạn pháp nào…”.
Đúng là yếu quá đi!
“Cậu chủ cả! Ở đây chắc là nơi có nồng độ linh khí cao nhất của trái đất, cường giả tề tụ nhiều nhất nữa. Hình như càng xuống dưới và cách nơi này một khoảng không gian mới là chủ thể của trái đất, ở đó linh khí còn thấp hơn, chất lượng tu giả võ đạo cũng kém hơn”, Tô Ưng nói. Ban nãy ông ta đã thả chim Linh Tước ra, chỉ mất hơn mười hơi thở nó bay một vòng cả trái đất và báo cáo tình hình cụ thể cho Tô Ưng.
“Tô Minh thật thê thảm, lại sống ở nơi như thế này. Sao chú Tô và dì Từ không đón Tô Minh về nhà họ Tô chứ? Ở nơi như này thì cả đời làm gì có tiền đồ võ đạo?”, Nam Cung Cẩn lẩm bẩm nói.