“Hưu!”, giọng nói của Tô Minh như giọng nói của thần ma.
Lời nói vừa dứt thì khí tức dâng trào.
Máu chảy, đạo vận bao trùm, tiên âm gào thét.
Hoang cổ ngưng tụ, hỗn độn sơ khai.
Chữ “Hưu” chảy xuống, ánh sáng như khóa chặt mọi thứ.
Cố Đình Tiêu thấy kinh hãi.
Bởi vì hắn ta cảm nhận được mùi chết chóc.
Trong đầu hắn ta chấn động, không dám tin.
Không ngờ con kiến nhỏ này lại có thủ đoạn này?
Sao trước đó Tô Minh không dùng?
Cố Đình Tiêu có chút thất thần, cảm xúc thay đổi, tâm ý run rẩy, hắn ta không chấp nhận được sự thật này…
Tô Minh đã dùng đến thực lực thật của mình rồi?
“Chữ ‘Hưu’ vốn là thần thông mật pháp của kho tàng huyết mạch, lúc này khi kho tàng huyết mạch được vận dụng tối đa thì thi triển ‘Hưu’ mới có được uy lực lớn nhất”, Tô Minh lẩm bẩm.
Sát ý tăng lên, vô cùng tự tin.
“Chết tiệt!”, Cố Đình Tiêu rống lên một tiếng, không để ý đến vết thương hay cái khác mà hét lớn: “Cầu Thương Khung! Xuất hiện!”
Đột nhiên…
Một chiếc cầu màu trắng ngọc, bán trong suốt xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đầu cầu thông lên trời, còn đuôi thì chứa đầy hỗn độn.
Trên cầu có mười chín đường hoàng tuyền, có ba mươi hai đường âm dương, hoa cỏ mọc ở hai bên.
Quy luật làm hố cầu.
Âm dương làm lan can cầu.
Cây cầu vừa xuất hiện thì cả hoàng triều Bất Tử đều run rẩy, chỉ cảm thấy mình có thể nhìn thấy pháp đạo tu luyện tự thân trên cây cầu đó.
Đây là bảo vật nghịch thiên, là bảo vật không thể tưởng tượng nổi.
Và khi cầu Thương Khung xuất hiện thì vô thượng thần uy chữ ‘Hưu’ cũng bị chắn lại một cách dễ dàng.
Ngoài ra bia Huyền Diệu có chút sợ hãi. Mặc dù vẫn đứng ở cạnh Tô Minh nhưng Tô Minh có thể cảm nhận rõ bia Huyền Diệu rất kiêng kị và sợ hãi cầu Thương Khung kia.
Sắc mặt Tô Minh có chút ngưng trọng, bởi vì cầu Thương Khung cho anh một cảm giác… Vô địch.
Nhưng…
Một giây, khiến Tô Minh kinh ngạc là…
Kho tàng huyết mạch vẫn đang trong quá trình sục sôi thì dường như có xu hướng muốn nuốt trọn cái gì đó.