Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sư tôn đã nói, hai cách này thì có thể dễ dàng vào được Kiếp tông, hơn nữa có thể được coi trọng lập tức, nhanh chóng có cơ hội vào được Kiếp Trì.   

 

Một là thể hiện ra thực lực của bản thân, một là thể hiện khả năng tán gái, chắc là mình đều ở đẳng cấp rồi chăng? Tô Minh cảm thấy, nếu như kết hợp hai cách này thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn.   

 

Chậm rãi đi trên đường thì đột nhiên mắt Tô Minh sáng lên.   

 

Lúc này có một cô gái đang đi về phía trước mặt anh. Cô gái vô cùng xinh đẹp, đường nét hài hòa, đôi mắt long lanh như những vì sao sáng. Nhưng nếu nhìn kỹ thì tận sâu ánh mắt sáng đó là vẻ gian xảo.   

 

Cô gái mặc chiếc váy dài màu đỏ nhạt, trang điểm nhạt nhưng vẻ đẹp thoát tục.   

 

Tô Minh không cần đoán cũng có thể chắc chắn, cô gái này nhất định là con gái của tông chủ Kiếp tông.   

 

Một cô gái nhan sắc tiên nữ, khí chất hơn người, xung quanh lại có hộ vệ ẩn nấp trong không gian ngầm bảo vệ, nếu không phải là con gái của tông chủ thì còn là ai nữa.   

 

Ngoài ra, một điều thú vị chính là phản ứng của những người xung quanh. Kể cả rất nhiều người cố kìm chế nhưng khi cô gái này xuất hiện thì họ vẫn vô cùng căng thẳng. Tô Minh ở cấp bậc thần hồn như thế nào rồi, tất nhiên là anh có thể cảm nhận được điều này.   

 

Một giây sau…  

 

 

 

Lần lượt đối đầu, Tô Minh và Trì Thương Tuyết gần như là mặt đối mặt, khoé miệng Tô Minh khẽ nhếch có vẻ như trêu đùa, trái lại anh muốn xem thử đối phương thể hiện thế nào? Rõ ràng đối phương lao thẳng về phía mình.  

 

“Ai da!”. Quả nhiên, một âm thanh yêu kiều chợt vang lên, ừ, Trì Thương Tuyết bị trật chân rồi.  

 

Tô Minh muốn cười.  

 

Chẳng có gì mới mẻ.  

 

Hơn nữa, đường đường là cường giả võ đạo, còn là thể tu, mà lại bị trật chân? Đúng là dám nghĩ…  

 

Sau đó, Tô Minh giống như người điếc, làm như không nghe thấy gì. Anh đi lướt qua bên người, rõ ràng Trì Thương Tuyết xinh đẹp như vậy, lại bị trật chân ở bên cạnh, suýt nữa đã bị ngã dưới đất rồi, trông rất đáng thương, xót xa, ai thấy cũng xót lòng….  

 

Nhưng Tô Minh lại như không thấy.  

 

Khoảnh khắc đó, Trì Thương Tuyết cũng không biết phải nói gì.  

 

Thậm chí cô ta còn có chút nghi ngờ là tất cả mọi người trong Kiếp tông đều gọi mình là tiên nữ đứng đầu cũng chỉ là để trêu đùa mà thôi!  

 

Nếu thật là tiên nữ thì có thể bị lơ đi như vậy sao?  

 

Chẳng lẽ tên nhóc này nhận ra mình rồi? Không thể nào, theo như lời của Tiểu Cửu, tên này vừa mới đến thành Kiếp, vừa mới vào thành, sao có thể nhận ra mình chứ?  

 

Hoặc là, mắt mù?  

 

Nhìn Tô Minh vẫn thảnh thơi thong thả tiếp tục đi về phía trước, Trì Thương Tuyết hừ một tiếng, cũng không ra vẻ vờ vịt nữa, cô ta quay người đuổi theo Tô Minh, đi ngang hàng với anh: “Anh lần đầu đến thành này đúng không?”  

 

Chủ động ra chiêu, chủ động bắt chuyện.  

 

“Đúng”. Tô Minh gật đầu.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK