“Không biết tên của cô là…”, Diệp Lâm nở nụ cười trìu mến, hỏi.
“Tôi là… Huyền Sơ Tình!”, Huyền Sơ Tình do dự một lát, cuối cùng vẫn đáp lại. Dù sao thì đối phương cũng giúp mình. Nhưng trong lúc nói, cô ta lại lùi về sau nửa bước để giữ khoảng cách.
Hành động nhỏ này Diệp Lâm cũng để ý được. Hắn ta có chút ngạc nhiên.
Nhưng hắn ta cứ nghĩ là Huyền Sơ Tình xấu hổ mà thôi.
Lúc này hắn ta lại nói: “Sơ Tình! Đợi lúc xuống được dưới thì chúng ta sẽ cùng đi tìm nền văn minh chết Hoang Diệm, cũng coi như hỗ trợ lẫn nhau”.
Wao!
Lời nói vừa dứt thì những ánh mắt ngưỡng mộ lại càng rõ nét hơn.
Cái gì mà hỗ trợ? Chẳng phải là Diệp Lâm dẫn theo Huyền Sơ Tình sao?
Như vậy thì Huyền Sơ Tình sẽ tuyệt đối an toàn, đúng là được lợi đủ đường.
“Sơ Tình! Mau đồng ý đi!”, Huyền Tinh Bình phấn khích, nhỏ giọng nói.
Nhưng…
Huyền Sơ Tình lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lâm rồi nghiêm túc nói: “Tôi có thể tự đi được”.
Đây là kiểu từ chối một cách khéo léo!
Lời nói vừa dứt thì gần như sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Đúng là nể mặt mà lại không muốn!
Một yêu nghiệt siêu cấp tuyệt thế vô song chưa đến một triệu tuổi mà ở cảnh giới Tiên Hoàng tầng hai để ý đến cô mà cô lại…
Kể cả cô có xinh đẹp đến nhường nào nhưng trong một chục triệu, thậm chí là một trăm triệu người vẫn có thể tìm ra một hai người xinh đẹp hơn cô chứ?
Nhưng Diệp Lâm là yêu nghiệt siêu cấp, trong mấy trăm triệu năm ở nền văn minh cấp hai cũng không tìm ra được người như hắn ta.
Nếu so sánh thì lời từ chối của Huyền Sơ Tình đúng là não úng nước!
Miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống mà lại từ chối?
“Sơ Tình! Con…”, Huyền Tinh Bình sốt sắng, không kìm nổi dùng tay chạm vào phía sau Huyền Sơ Tình.
Bản thân Diệp Lâm cũng vô cùng chấn động.
Hắn ta có thể nhìn ra, Huyền Sơ Tình không hề nói đùa. Cô ta thật sự giữ khoảng cách với mình, thậm chí có thể nhìn ra vẻ ghét bỏ trong ánh mắt đó.
Đây là điều mà trước đây Diệp Lâm chưa từng gặp phải.
Trong lòng hắn ta dấy lên vẻ hiếu thắng và có chút không vui, thậm chí cả khao khát muốn chinh phục.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, vừa định nói gì đó thì Huyền Sơ Tình đã nói trước: “Cậu chủ Diệp! Tôi có người trong mộng rồi”.
Lời nói thẳng thắn, vô cùng đơn giản và rõ ràng.
Lúc này, sắc mặt Diệp Lâm trở nên khó coi.
Vẻ hào nhoáng, hòa nhã và nhẹ nhàng thư sinh đều biến mất và biến thành vẻ lạnh lùng.
Mọi người ở đây đều im lặng.