Uy lực của mỗi kiếm đều có thể đe dọa đến cảnh giới tôn giả hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.
Mấu chốt là Tô Minh đã giết đỏ cả mắt, trong mắt không có gì khác ngoài Phó Hoành Khôn, chính là vì ông ta, kiếm của anh không ngừng vung lên hạ xuống, không ngơi nghỉ, trừ khi giết chết được Phó Hoành Khôn!!!
“Ông Châu, ra tay, tên tiểu tạp chủng này điên rồi…”, Phó Hoành Khôn quát lớn, ông ta đã có chút hoảng loạn.
Vừa la hét, Phó Hoành Khôn vừa nghiến răng chống cự: “Hồn Thiên Đao!”
“Thái Nhất Trảm!!”
“Thiên Linh Nhất Kích!!!”
…
Phó Hoành Khôn cũng biết, bản thân thực sư lâm vào nguy hiểm rồi, nào còn dám có nửa điểm hời hợt? Ông ta dồn toàn lực chống lại từng chiêu kiếm đang không ngừng bắn về phía mình...
Không uổng là tông chủ Phiêu Diểu Cung, tu luyện rất nhiều võ kỹ, hơn nữa còn đều vô cùng tinh túy.
Mỗi một chiêu đều mang đến cho người khác cảm giác tôi luyện thành thục.
Tuy nhiên.
Cho dù như vậy, khi bắt đầu, chiêu số của Phó Hoành Khôn còn có thể chống đỡ được từng đường kiếm của Tô Minh, nhưng dần dần, sau một loạt bảy tám nhát kiếm, ông ta đã không thể cầm cự được nữa.
Ông ta không sở hữu kho tàng huyết mạch.
Chân khí trong cơ thể cũng đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Gương mặt Phó Hoành Khôn đã tái mét, chiêu thức chống trả cũng ngày càng trở nên lộn xộn.
Mà Tô Minh lại càng đánh càng mạnh!
Ánh kiếm từ Thiên Vẫn Kiếm quả thực có xu hướng điên cuồng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Hơn nữa sau khi dần chiếm được ưu thế, tốc độ xuất kiếm của anh cũng càng nhanh hơn, cơ thể càng tiến dần về phía trước, hoàn toàn trấn áp Phó Hoành Khôn.
Đúng lúc Phó Hoành Khôn tưởng chừng lung lay sắp đổ, ông Châu mới phản ứng lại, bắt đầu đối phó với Tô Minh.
Ông ta không phải là kẻ ngốc, Tô Minh quả thực muốn đè ép giết chết tông chủ trước!
Ông Châu thực sự không dám tưởng tượng kết cục của bản thân một khi tông chủ bỏ mình? Thực lực của ông ta còn kém tông chủ một chút đó.
Tông chủ chết rồi, một mình ông ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Tô Minh.
Sắc mặt ông Châu ngưng trọng khó mà hình dung được.