Rõ ràng có thể thấy được, Huyền Diễm Thiên Lan đã dùng hết sức mạnh để chống lại Tiên Tắc Trường Hà, vứt ra không biết bao nhiêu là bảo vật và những thần thông, võ kỹ đáng sợ đến khó tin. Tính sơ sơ, chắc trong khoảnh khắc ấy, cô ta đã đánh ra vài thần thông, bốn bí pháp cùng hơn mười võ kỹ.
Hơn nữa, điều khiến người ta giật mình hoảng sợ là những thần thông, bí pháp hay võ kỹ ấy đều được Huyền Diễm Thiên Lan tu luyện đến viên mãn, thậm chí là Nhập Thần, quả thật là cực kỳ đáng sợ.
Phải biết rằng, đến nay, Huyền Diễm Thiên Lan chỉ mới có mấy triệu tuổi thôi, chẳng những thuộc thế hệ trẻ, còn trẻ một cách quá đáng.
Tuổi tác cỡ đó mà có thể tu luyện một loại bí pháp, thần thông, võ kỹ tới viên mãn hay Nhập Thần thì đã cực kỳ hiếm thấy, nhưng còn Huyền Diễm Thiên Lan thì sao?
Thật sự y như là kho tàng võ đạo vậy!
Dù là thế, cô ta vẫn bị Tiên Tắc Trường Hà đánh bị thương nặng! Vẫn hộc máu, không ngừng lùi lại, cả người đầy máu!
Có thể thấy Tiên Tắc Trường Hà của Tô Minh mạnh tới mức nào!
"Thú vị", Tô Minh lẳng lặng nhìn, khá là kinh ngạc và ca ngợi.
Tiên Tắc Trường Hà của mình khủng bố tới cỡ nào? Tô Minh dám nói một câu có thể quét ngang dưới Tiên Đế, dù cho có là bán bộ Tiên Đế.
Nhưng Huyền Diễm Thiên Lan lại chịu đựng được mấy giây, dù trông khá thê thảm, có điều vẫn chưa lấy được mạng cô ta. Phải công nhận rằng, cô ta đã không làm thất vọng tên tuổi của mình.
Có thể nói, Huyền Diễm Thiên Lan là một yêu nghiệt mạnh nhất mà Tô Minh đã từng gặp từ trước tới nay.
"Chỉ là...", sau đó, khóe miệng Tô Minh chợt cong lên một nụ cười gằn.
Anh cũng không có thói quen thương tiếc người tài, càng không vì vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ta mà không nỡ ra tay. Trái lại, càng muốn giết cô ta hơn.
Đã không chết không ngừng, mà thực lực và tư chất của đối phương lại khiến cho người ta sợ hãi cỡ đó thì đương nhiên là giết chết mới yên tâm được. Anh giơ tay lên, nhấn một cái về phía Tiên Tắc Trường Hà.
Nhoáng cái, một luồng sóng sinh mệnh như một cây cột đổ xuống, bắn tung tóe, trông mà hãi!
Khí tức sinh mệnh trong dòng nước sinh mệnh kia đặc đến nỗi như có thể sinh ra vô số nền văn minh. Trong chu vi ngàn mét, vạn vật vốn khô kiệt, sắp chết, lúc này, chỉ cần hít một hơi thôi đã cảm thấy như được chữa lành vết thương.
Thật là đáng sợ...
Dòng nước sinh mệnh kia chính là sinh mệnh lực do cây Thế Giới thả ra, bị Tô Minh gom góp lại trong cơ thể đã lâu.
Sinh mệnh lực là đồ tốt, là hy vọng, là ánh sáng. Nhưng đối với Huyền Diễm Thiên Lan thì lại là một lá bùa đòi mạng!
Huyền Diễm Thiên Lân vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thử... Sau đó, cơ thể mềm mại của cô ta run lên, suýt nổ tung, rùng mình, không tài nào thở nổi, đôi mắt xinh đẹp giần giật, hít sâu một hơi!
Dòng nước sinh mệnh kia ập đến, khiến cô ta cảm giác như thần chết đang bước tới.
Quả nhiên, sau đó, cây cột sinh mệnh lực kia đã phóng xuống Tiên Tắc Trường Hà.
"Ầm!"
Vốn, Tiên Tắc Trường Hà đã cuồn cuộn, mạnh mẽ, điên cuồng đến cùng cực, chợt như đổ dầu vào lửa, lập tức phấn khích, sôi lên sùng sục.
Tiên Tắc Trường Hà càng thêm lóa mắt.
Vốn đã che trời lấp đất, lúc này, nó như hóa thành bầu trời, mặt đất.
Dù là chiều dài, chiều rộng của Tiên Tắc Trường Hà hay các loại pháp tắc đang cuộn trào bên trong nó đều vì có dòng nước sinh mệnh gia nhập mà trở nên điên cuồng.
"Không!", Huyền Diễm Thiên Lan dùng hết sức thi triển quy luật không gian, định bỏ chạy, lúc này, trong đầu cô ta chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là phải sống.